Người mong con mỏi mòn vẫn không ai hơn mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Vậy con nên trưởng thành trong vòng tay mẹ hay nên rời xa vòng tay mẹ để trưởng thành ? Viết bài văn nghị luận trả lời câu hỏi trên
Quảng cáo
2 câu trả lời 1027
"Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn vẫn không ai hơn mẹ..."
Những câu thơ đầy cảm xúc đã nói lên một chân lý thiêng liêng: tình mẹ là tình yêu bao la, không điều kiện và vĩnh viễn. Mẹ luôn dang rộng vòng tay che chở, nuôi dưỡng, yêu thương ta từ thuở ấu thơ cho đến khi khôn lớn. Thế nhưng, trong hành trình trưởng thành của mỗi con người, liệu chúng ta nên mãi sống trong vòng tay mẹ, hay phải rời xa vòng tay ấy để thật sự lớn lên?
Theo em, muốn thật sự trưởng thành, mỗi người cần bước ra khỏi vòng tay mẹ – không phải để quên đi tình mẹ, mà để tự lập, vững vàng, và biết trân trọng hơn tình yêu bao la ấy.
Vòng tay mẹ là khởi đầu của yêu thương, là nơi cho ta an toàn, là nguồn động lực nâng đỡ mỗi bước đi đầu đời. Nhưng nếu cứ mãi sống trong sự bao bọc ấy, con người dễ trở nên yếu đuối, lệ thuộc và không sẵn sàng đối diện với khó khăn của cuộc sống. Cuộc đời không chỉ là ngôi nhà nhỏ có mẹ đợi cơm tối, mà còn là biển lớn với bao thử thách, cạnh tranh. Chỉ khi dám bước ra khỏi sự bảo bọc, ta mới học cách đối mặt với thất bại, rèn luyện bản lĩnh và trưởng thành thực sự.
Điều đó không có nghĩa là rời xa là lãng quên hay bất hiếu. Trái lại, chính khi tự đứng vững, ta mới có thể quay về vòng tay mẹ với tư cách một người trưởng thành, biết ơn và có thể chở che lại cho mẹ. Những người đi xa quê, sống tự lập, học tập hay lập nghiệp – chính là những người hiểu sâu sắc giá trị của vòng tay mẹ, và trân quý hơn bao giờ hết những gì mẹ đã hy sinh.
Tình mẹ là nơi bắt đầu, nhưng không phải là nơi giữ chân. Trưởng thành không phải là rời bỏ mẹ, mà là bước ra thế giới, sống tốt để quay về và làm mẹ tự hào. Hãy để vòng tay mẹ là bệ phóng, để mỗi người con bay xa, vững vàng và nhân ái – bởi chính mẹ cũng mong điều đó.
Câu ca dao "Nếu có đi vòng quả đất tròn, Người mong con mỏi mòn vẫn không ai hơn mẹ" đã chạm đến tận cùng tình mẫu tử thiêng liêng, một thứ tình cảm bao la, vô điều kiện và bền bỉ nhất trên đời. Vòng tay mẹ, từ tấm bé đến khi con trưởng thành, luôn là nơi chở che, yêu thương và an ủi. Thế nhưng, câu hỏi đặt ra là liệu con cái nên trưởng thành trong sự bao bọc ấy, hay cần phải rời xa để tự mình vươn tới những chân trời mới? Đây là một vấn đề phức tạp, chứa đựng nhiều khía cạnh cần được bàn luận thấu đáo.
Không thể phủ nhận vai trò vô cùng quan trọng của vòng tay mẹ trong những năm tháng đầu đời. Đó là nơi con cảm nhận được sự an toàn, được nuôi dưỡng cả về thể chất lẫn tinh thần. Tình yêu thương, sự chăm sóc tận tình của mẹ là nền tảng vững chắc để con hình thành nhân cách, xây dựng lòng tin vào bản thân và thế giới xung quanh. Những lời ru ngọt ngào, những vòng tay ấm áp không chỉ xoa dịu những cơn đau mà còn gieo vào tâm hồn trẻ thơ những hạt giống của yêu thương và lòng trắc ẩn. Rõ ràng, trong giai đoạn này, sự bao bọc của mẹ là vô cùng cần thiết, là nguồn sức mạnh to lớn giúp con vững bước vào đời.
Tuy nhiên, cuộc sống là một hành trình dài với vô vàn những thử thách và cơ hội. Sự trưởng thành thực sự không chỉ đơn thuần là sự phát triển về mặt thể chất mà còn là sự độc lập về tư duy, khả năng tự giải quyết vấn đề và bản lĩnh đối diện với khó khăn. Nếu con cái mãi mãi sống trong vòng tay bao bọc của mẹ, liệu chúng có đủ sức mạnh để tự mình khám phá thế giới rộng lớn, để vấp ngã và tự đứng lên? Vòng tay mẹ, dù ấm áp đến đâu, cũng có giới hạn về không gian và kinh nghiệm. Để trưởng thành toàn diện, con cần phải bước ra ngoài, tự mình trải nghiệm, học hỏi từ những va chạm thực tế.
Việc rời xa vòng tay mẹ không đồng nghĩa với việc phủ nhận tình yêu thương và sự quan tâm của mẹ. Đó là một quá trình tất yếu, một bước ngoặt quan trọng trên con đường trưởng thành. Khi con cái tự lập, chúng sẽ có cơ hội phát huy hết tiềm năng của bản thân, rèn luyện ý chí và bản lĩnh. Những thành công và thất bại tự mình trải qua sẽ là những bài học quý giá, giúp con vững vàng hơn trên đường đời. Đồng thời, sự trưởng thành của con cái cũng là niềm tự hào, là sự khẳng định cho tình yêu và sự giáo dục đúng đắn của người mẹ.
Vậy, đâu là ranh giới giữa sự yêu thương, bảo bọc và sự kìm hãm sự phát triển? Câu trả lời có lẽ nằm ở sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau giữa mẹ và con. Người mẹ cần nhận ra rằng, tình yêu thương thực sự là tạo điều kiện để con cái được tự do phát triển, được vấp ngã và trưởng thành từ những vấp ngã ấy. Con cái cũng cần hiểu rằng, sự rời xa không phải là sự vô ơn mà là một bước đi cần thiết để tự khẳng định mình, đồng thời vẫn luôn trân trọng và biết ơn những gì mẹ đã dành cho.
Tóm lại, giai đoạn đầu đời, vòng tay mẹ là vô cùng quan trọng và cần thiết. Tuy nhiên, để trưởng thành thực sự, con cái cần phải có đủ can đảm để rời xa sự bao bọc ấy, tự mình khám phá và đối diện với thế giới. Đó là một hành trình đầy thử thách nhưng cũng vô cùng ý nghĩa, nơi con cái có thể vươn tới những tầm cao mới, đồng thời vẫn giữ trọn vẹn tình yêu thương và sự kính trọng dành cho người mẹ kính yêu. Sự trưởng thành không phải là sự đoạn tuyệt mà là một sự chuyển hóa của tình yêu, từ sự bao bọc sang sự tin tưởng và ủng hộ.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
246830
-
76314
-
Hỏi từ APP VIETJACK51795
-
46076
-
43228
