Quảng cáo
2 câu trả lời 5260
MỘT LẦN NGÃ XE ĐÁNG NHỚ
Cuộc sống là hành trình dài với biết bao kỷ niệm, và có những kỷ niệm không chỉ khiến ta nhớ mãi mà còn dạy cho ta những bài học sâu sắc. Đối với tôi, một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất chính là lần tôi bị ngã xe đạp khi đang đi học, một lần vấp ngã không chỉ khiến tôi đau về thể xác mà còn khiến tôi trưởng thành hơn.
Hôm ấy là một buổi sáng đầu năm học lớp 7. Trời trong xanh, nắng nhẹ, không khí trong lành khiến tôi rất hào hứng khi đạp xe đến trường. Tôi đã tự hứa với bản thân sẽ cố gắng học thật tốt để đạt danh hiệu học sinh giỏi như năm trước. Vì hôm đó mẹ bận đi làm sớm, tôi tự đi học bằng xe đạp như thường lệ. Tuy nhiên, có lẽ vì quá mải mê suy nghĩ về bài kiểm tra toán đầu giờ, tôi đạp xe khá nhanh, không để ý đến đoạn đường trước mặt.
Khi đi đến khúc cua gần cánh đồng, bất ngờ một chú chó nhà ai đó chạy vụt qua đầu xe. Quá bất ngờ và hoảng hốt, tôi phanh gấp và mất tay lái, chiếc xe đổ nghiêng kéo tôi ngã sõng soài xuống đường. Cánh tay trái tôi trầy xước, đầu gối rướm máu, áo đồng phục thì lấm lem đất đỏ. Đau rát là vậy, nhưng điều khiến tôi hoảng hơn cả là nỗi sợ trễ học và bị cô trách. Tôi ngồi dậy, nước mắt rơm rớm, vừa đau vừa tủi thân.
Đúng lúc đó, có một cô bác lớn tuổi đang đi bộ gần đó thấy tôi bị ngã đã vội vàng chạy lại đỡ. Cô hỏi han, rửa vết thương cho tôi bằng chai nước mang theo rồi dắt xe giúp tôi vào quán nước gần đó để ngồi nghỉ. Tôi vừa cảm động, vừa xấu hổ vì đã quá bất cẩn. Một lát sau, khi thấy tôi có thể tự đi tiếp, cô còn đưa cho tôi một miếng băng cá nhân và dặn: “Lần sau đi đường nhớ nhìn trước nhìn sau, chậm mà chắc cháu nhé!”.
Tôi cúi đầu cảm ơn rồi chậm rãi đạp xe đến trường. Vào đến lớp, tôi hơi muộn, đầu gối còn đau, nhưng may mắn là cô giáo rất thông cảm khi thấy tay tôi bị thương. Hôm ấy, tôi vẫn làm bài kiểm tra và cố gắng hết sức, dù tinh thần có hơi hoang mang.
Chiều về, khi kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe, mẹ vừa lo vừa nhẹ nhàng trách: “Đi học đừng vội vàng, an toàn là quan trọng nhất con ạ.” Mẹ giúp tôi sát trùng lại vết thương và dặn dò cẩn thận hơn trong những ngày sau đó.
Từ trải nghiệm này, tôi rút ra được một bài học vô cùng quý giá: trong cuộc sống, sự cẩn thận luôn là điều cần thiết. Một phút lơ là có thể khiến ta vấp ngã, và không phải lúc nào ta cũng may mắn có người giúp đỡ. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được tình người ấm áp – dù chỉ là một hành động nhỏ như rửa vết thương, hỏi han, cũng có thể khiến người khác cảm thấy được yêu thương, được quan tâm.
Đến bây giờ, mỗi khi đi ngang đoạn đường hôm ấy, tôi vẫn nhớ lại cú ngã năm nào – vừa buồn cười, vừa thấm thía. Nó không chỉ là một tai nạn nhỏ, mà là một dấu mốc trong tuổi học trò non nớt, dạy tôi biết sống chậm lại, cẩn trọng hơn và biết cảm ơn những người tốt bụng xung quanh mình.
Cuộc đời mỗi người là một cuốn sách nhiều chương, và chương mà tôi kể hôm nay – tuy chỉ là một lần ngã xe – nhưng lại là một bài học trưởng thành sâu sắc mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69732 -
55139
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
46084 -
Hỏi từ APP VIETJACK44210
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43570
