Quảng cáo
2 câu trả lời 59
Câu chuyện kể lại từ vai trò nhân vật trong truyền thuyết: "Sự tích Hồ Gươm"
Chào các bạn, tôi là Lê Lợi, người anh hùng trong truyền thuyết về Hồ Gươm, và hôm nay tôi sẽ kể lại câu chuyện mà chính tôi đã trải qua, một câu chuyện mà từ lâu đã đi vào lòng mỗi người dân Việt Nam.
Ngày xưa, đất nước ta đang bị giặc Minh xâm lược. Dân tộc ta chịu bao nỗi đau thương, mất mát, dân chúng lầm than. Trong thời điểm ấy, tôi – một người dân bình thường – không thể nào ngồi yên khi thấy đất nước bị xâm chiếm, lòng tôi trỗi dậy một khát khao mãnh liệt muốn giải phóng dân tộc. Tôi quyết tâm đứng lên, tập hợp những người yêu nước, thành lập nghĩa quân, với ngọn cờ đại nghĩa chống giặc ngoại xâm.
Cuộc chiến đấu gian khổ kéo dài nhiều năm, với bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thử thách. Tuy nhiên, nhờ vào sự kiên trì, dũng cảm và sự giúp đỡ của các anh hùng dân tộc, chúng tôi đã đạt được những thắng lợi lớn. Và một ngày, khi trận chiến đang trong thế giằng co, tôi tình cờ gặp được một thần vật vô cùng kỳ diệu.
Một hôm, khi đang ngồi trên thuyền vào buổi chiều mờ sương, tôi nhìn thấy một chiếc gươm sáng chói dưới mặt nước hồ, tôi liền vớt lên và cầm nó trong tay. Chiếc gươm ấy không chỉ là một vật dụng chiến đấu, mà nó chính là biểu tượng của sức mạnh, của quyền lực, được trao cho tôi từ trời cao, giúp tôi chiến thắng quân thù. Tôi đã dùng thanh gươm thần kỳ này trong cuộc chiến đấu, và mỗi lần giáp mặt quân Minh, sức mạnh của nó giúp tôi giành chiến thắng.
Cuối cùng, sau nhiều trận đánh kiên cường, quân Minh đã bị đánh bại, giặc giã phải rút lui khỏi đất nước. Lúc đó, tôi đã cảm thấy vô cùng tự hào khi nhìn thấy nền độc lập của đất nước được khôi phục. Nhưng ngay khi chiến tranh kết thúc, một sự kiện kỳ lạ xảy ra.
Khi tôi đang thưởng thức cảnh đẹp của hồ, bỗng một con rùa lớn nổi lên mặt nước. Nó tiến lại gần tôi và đột ngột cướp mất thanh gươm mà tôi đã chiến đấu suốt bao năm. Tôi rất ngạc nhiên và tự hỏi, liệu đây có phải là sự sắp đặt của ông trời? Con rùa già nói với tôi rằng chiếc gươm ấy vốn thuộc về long vương dưới đáy hồ, và giờ đã đến lúc gươm phải trở về nơi cất giữ của nó.
Vậy là tôi không thể giữ thanh gươm thần kỳ ấy nữa. Tôi hiểu rằng, việc phục quốc và giữ gìn nền độc lập cho dân tộc không phải chỉ là nhờ vào sức mạnh của vũ khí, mà là nhờ vào ý chí, lòng dũng cảm và tinh thần kiên cường của cả dân tộc. Sau khi thanh gươm được trả lại cho long vương, con rùa ấy lặn xuống đáy hồ, và từ đó, hồ này được gọi là Hồ Gươm, hay còn gọi là Hồ Hoàn Kiếm, như một biểu tượng của chiến thắng và sự tự do, hòa bình của dân tộc.
Các bạn ạ, tôi đã kết thúc cuộc hành trình của mình với sự chiến thắng vĩ đại, nhưng tôi không bao giờ quên những hy sinh, những thử thách và cả những phép màu đã giúp tôi đi đến thành công. Hồ Gươm ngày nay vẫn mãi là một chứng nhân cho những gì chúng ta đã vượt qua, một minh chứng cho tình yêu nước, sự kiên cường và khát vọng tự do của dân tộc Việt Nam.
Tôi, Lê Lợi, cùng những người đồng đội và toàn thể nhân dân Việt Nam, mãi mãi nhớ về một thời kỳ oanh liệt, đầy thử thách, nhưng cũng là một thời kỳ của tự hào và chiến thắng.
Ta là Lê Lợi, chủ tướng của nghĩa quân Lam Sơn. Trước tình hình đất nước rối ren trăm bề, giặc Minh hoành hành gây ra bao đau khổ cho nhân dân. Ta đứng lên phát động mọi người yêu nước, có cùng lí tưởng, khát khao đấu tranh chống quân Minh, giành độc lập cho dân tộc, mang lại cho người dân cuộc sống yên bình, ấm no.
Nghĩa quân của ta thu hút đông đảo quần chúng nhân dân lao động nghèo ở nhiều địa phương quy tụ về. Tuy nhiên vẫn có sự chênh lệch lớn về tương quan lực lượng, vũ khí đấu tranh so với quân xâm lược Minh. Cảm động trước tấm lòng nhân nghĩa của nghĩa quân, đồng thời cũng nhận biết được tình cảnh khó khăn mà nghĩa quân đang phải đối mặt, đức Long Vương đã cho ta mượn Gươm báu, và thanh gươm này đã trở thành một trợ thủ đắc lực đưa đến chiến thắng lẫy lừng sau này.
Không thể đứng nhìn đất nước của mình rơi vào tay quân giặc, không chấp nhận cuộc sống của kiếp nô lệ nên ta đã đứng lên phát động bà con cùng đấu tranh chống giặc. Ngay sau những hoạt động tuyên truyền, phát động, lực lượng người theo ta ngày càng đông đảo.
Trong thời gian đầu, nghĩa quân đã gặp phải muôn vàn khó khăn, thách thức, liên tiếp bị quân Minh tập kích, truy sát làm cho nhiều anh em đồng đội đã ngã xuống. Ta và mọi người tuy rất đau lòng nhưng không thể dừng lại hành động đấu tranh chính nghĩa này được. Hôm ấy trong một cuộc sát phạt dã man của quân giặc, ta và một vài người anh em đã chạy vào ẩn nấp trong một ngôi nhà nhỏ trong rừng. Sau khi đã an toàn, ta tìm gặp và cảm tạ chủ nhân của căn nhà, người đó tên là Lê Thận.
Khi đang nói chuyện, ta bỗng thấy có những tia sáng kì lạ thu hút ánh nhìn của mình, nhìn qua thì đó thì ra là một lưỡi gươm sáng loáng. Những thanh gươm tốt ta đã gặp rất nhiều nhưng thanh gươm sắc bén đến mức phát ra thứ ánh sáng kì lạ này thì là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy, đặc biệt hơn nữa, trên thân của lưỡi gươm này có khắc dòng chữ Thuận Thiên. Thấy ta tò mò về lưỡi gươm, Lê Thận đã không hề giấu mà mang câu chuyện kéo được lưỡi gươm báu cho ta nghe.
Một lần nọ, trước sự tấn công của quân Minh, ta đã một mình chạy vào rừng. Khi thấy trên ngọn cây cao phát ra thứ ánh sáng lạ kì, ta đến gần thì phát hiện đó chính là một chuôi gươm. Nhớ đến lưỡi gươm ở nhà Lê Thận, ta đem tra gươm vào chuôi thì vừa như in.
Sau đó khi đất nước đã được thái bình, đất nước không còn một bóng giặc, ta lên làm vua. Trong một lần cùng chúng quan bơi thuyền dạo chơi trên hồ Tả Vọng thì bỗng hiện lên một con Rùa Vàng to lớn, đặc biệt là nó không sợ người, bơi sát vào phía mạn thuyền thì cất tiếng đòi gươm. Lúc bấy giờ ta mới biết đây là thanh gươm báu của đức Long Vương cho ta mượn để hoàn thành nghiệp lớn, nay sự nghiệp hoàn thành, nên đòi lại gươm. Ta đã cung kính dâng thanh gươm cho Rùa Vàng, sau đó thì Rùa Vàng biến mất không còn dấu vết.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
53014
-
Hỏi từ APP VIETJACK43137
-
Hỏi từ APP VIETJACK41907
-
Hỏi từ APP VIETJACK37068