Nhà thơ Minh Huệ đã viết nên những vần thơ rất đỗi bình dị nhưng đầy lay động về vị Cha già đáng kính của dân tộc - bài thơ "Đêm nay Bác không ngủ" từ niềm xúc động trước hồi ức của người đồng đội. Bằng sự thấu hiểu và trân trọng của mình, em hãy đóng vai anh đội vên và kể lại câu chuyện trong bài thơ.
Quảng cáo
2 câu trả lời 46
Đêm ấy, giữa rừng sâu, trời mưa lạnh, tôi và đồng đội được nghỉ ngơi sau một ngày hành quân vất vả. Nhưng khi thức giấc giữa đêm khuya, tôi thấy một bóng người lặng lẽ bên bếp lửa hồng. Đó là Bác Hồ - vị lãnh tụ kính yêu của chúng tôi.
Bác không ngủ. Ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng, soi rõ gương mặt hiền từ nhưng đầy suy tư của Người. Bác nhẹ nhàng đi đến từng chỗ ngủ của anh em bộ đội, kéo lại tấm chăn, chỉnh lại tư thế nằm cho từng người. Tôi nằm đó, nhìn Bác với lòng xúc động trào dâng. Một vị lãnh tụ cao quý nhưng lại gần gũi và giản dị vô cùng. Bác lo cho chúng tôi từng giấc ngủ, từng hơi thở.
Không kiềm được lòng mình, tôi cất tiếng hỏi:
“Bác ơi, sao Bác chưa ngủ?”
Bác quay lại, ánh mắt hiền hòa nhìn tôi và khẽ đáp:
“Chú cứ ngủ ngon, đêm nay Bác không ngủ.”
Lời Bác nhẹ nhàng nhưng khiến lòng tôi nhói lên. Tôi hiểu rằng Bác không chỉ lo cho chúng tôi mà còn lo cho cả dân tộc, cho chiến thắng ngày mai. Tôi cố nhắm mắt ngủ lại, nhưng trong lòng cứ bồn chồn. Một lát sau, tôi lại mở mắt, vẫn thấy Bác ngồi đó, ánh mắt dõi xa xăm, trầm ngâm suy nghĩ. Gió rừng lạnh buốt nhưng Bác vẫn ngồi đó, như một người cha luôn dõi theo đàn con của mình.
Lần nữa, tôi khẩn khoản mời Bác nghỉ ngơi, nhưng Bác chỉ mỉm cười, giọng trầm ấm:
“Bác thức thì đất nước mới ngủ yên.”
Nghe vậy, tôi cảm nhận được sự hy sinh lớn lao của Bác. Cả đời Người vì nước, vì dân, lo cho chiến sĩ, lo cho đất nước từng giây từng phút. Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết ngồi dậy, sưởi ấm cùng Bác, chia sẻ chút hơi ấm nhỏ nhoi giữa đêm lạnh.
Đêm ấy, tôi hiểu thêm về Bác - một con người vĩ đại mà giản dị, luôn hết lòng vì dân tộc, không màng đến bản thân. Ngọn lửa hồng Bác nhóm lên không chỉ xua tan cái rét của rừng sâu mà còn thắp sáng trái tim của hàng triệu người con đất Việt. Và dù sau này đi đến đâu, ký ức về đêm không ngủ ấy vẫn mãi khắc sâu trong lòng tôi, như một bài học về lòng yêu nước và sự hy sinh cao cả.
Đêm nay Bác không ngủ là một bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Minh Huệ, kể về một đêm khuya tại chiến khu Việt Bắc, khi anh đội viên cùng đồng đội của mình vô tình chứng kiến hình ảnh Bác Hồ - lãnh đạo vĩ đại của dân tộc Việt Nam, trong tâm thế thao thức, trăn trở về sự sống còn của đất nước.
Khi màn đêm buông xuống, không gian xung quanh lặng lẽ, cả chiến khu như chìm trong giấc ngủ yên bình. Nhưng trong căn phòng nhỏ của Bác, ánh đèn vẫn sáng, và Bác vẫn ngồi đó, không ngủ. Điều này đã khiến tất cả chúng tôi - những người lính trẻ, cảm thấy một nỗi lo âu và cảm xúc dâng trào.
Tôi nhớ rõ cái khoảnh khắc ấy, khi đứng bên ngoài phòng Bác, nhìn vào qua khe cửa. Thấy Bác gầy gò cùng với những nếp nhăn trên trán, tôi cảm nhận rõ rằng Bác đang lo lắng cho sự an nguy của đất nước, cho từng người dân đang phải đối diện với bao khó khăn thử thách. Mặc dù đã ở tuổi cao nhưng Bác vẫn thể hiện sự nhiệt huyết và tinh thần trách nhiệm vô cùng lớn lao.
Bác không ngủ không chỉ vì bận tâm về từng quyết sách trong cuộc kháng chiến, mà còn vì Bác thương yêu đất nước, yêu nhân dân. Sự thao thức của Bác không chỉ là nỗi lo riêng mà còn là niềm trăn trở của bao trái tim hướng về Độc lập, Tự do và Hạnh phúc cho dân tộc.
Trong không khí tĩnh mịch của đêm, tôi nhớ như in hình ảnh Bác chăm chú đọc sách, với những trang giấy trắng làm bạn. Thời gian như ngừng trôi, và trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sự vĩ đại của người lãnh đạo, người cha già của dân tộc. Tôi không thể cầm lòng, lòng yêu quý, sự tôn kính dành cho Bác dâng trào trong tôi. Những giấc ngủ ngon của chúng tôi không thể sánh với giấc ngủ của Bác khi đất nước còn gặp nhiều khó khăn.
Và rồi, giữa đêm khuya thanh vắng, tôi lặng lẽ trở về chỗ nằm, trong lòng đầy ắp những suy nghĩ về Bác, ông cha, và đất nước. Tâm nguyện lớn lao của Bác chính là ánh sáng dẫn đường cho tôi, cho cả dân tộc.
Nếu có một điều gì đó về đêm ấy mà tôi sẽ không bao giờ quên, đó chính là hình ảnh của Bác – một người cha già không chỉ trong mắt của những người lính, mà trong lòng mỗi người dân Việt Nam. Bác không chỉ là một người lãnh đạo, mà là biểu tượng của sự hy sinh, lòng kiên trung và tình yêu nước vô bờ bến.
Câu chuyện không chỉ là một khoảnh khắc trong ký ức của tôi mà còn là bài học về trách nhiệm, lòng yêu nước và sự cống hiến. Chúng tôi sẽ không thể quên người cha già – vị lãnh tụ đã dành trọn cả cuộc đời mình cho sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc. Đêm nay, trong tâm khảm mỗi người lính, Bác sẽ mãi là một ngọn lửa sáng niềm tin.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
5 49796
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 40459
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 36637