Quảng cáo
2 câu trả lời 33
Hôm ấy, tôi vẫn nhớ như in, là một buổi chiều hè trong lành, ông tôi đưa tôi ra sân tập xe đạp. Trái ngược với sự nôn nao, háo hức của tôi, ông vẫn bình tĩnh, từ tốn, như thể ông đã lường trước hết mọi khó khăn mà tôi sẽ phải đối mặt.
Nhớ lại những lần đầu tiên ngồi lên chiếc xe đạp, tôi không khỏi lo lắng. Đôi chân tôi chưa đủ mạnh mẽ để đạp vững, và cái cảm giác mất thăng bằng khiến tôi hoảng sợ. Ông tôi đứng bên cạnh, vỗ về tôi bằng những lời động viên nhẹ nhàng. “Không sao đâu, con, ông đã từng tập như vậy mà, chỉ cần cố gắng là được,” ông nói. Tôi cảm nhận được sự kiên nhẫn trong từng lời nói của ông.
Lần đầu tiên, tôi đạp, rồi lại ngã. Cảm giác đau ê ẩm khắp cơ thể khiến tôi muốn từ bỏ, nhưng ông tôi không để tôi bỏ cuộc. Ông nói: “Ngã là điều bình thường, con phải đứng dậy và tiếp tục.” Ông nhấc tôi dậy, chỉnh lại chiếc xe, và lại tiếp tục chỉ bảo tôi. Sau mỗi lần ngã, ông lại giúp tôi vững vàng hơn, đưa ra những lời khuyên về cách giữ thăng bằng và điều khiển tay lái. "Con cần phải nhìn về phía trước, không được nhìn xuống chân," ông giải thích.
Cứ như vậy, những lần ngã rồi lại đứng lên, tôi dần quen với cảm giác đạp xe. Một lúc sau, tôi đã có thể tự mình đạp mà không cần ông giữ lại. Ông đứng bên cạnh, mỉm cười và vỗ tay khen ngợi tôi. Cảm giác tự mình điều khiển chiếc xe đạp, chạy một cách vững vàng và tự tin, khiến tôi không thể nào quên. Trong giây phút ấy, tôi nhận ra không chỉ là việc học một kỹ năng mới mà còn là sự tận tụy và tình yêu thương của ông dành cho tôi.
Cuối buổi, khi tôi đã có thể đạp xe một cách ổn định, ông nhìn tôi, mắt ông ánh lên sự tự hào. "Ông biết con làm được mà," ông cười hiền hòa. Tôi cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của ông dành cho tôi qua từng hành động nhỏ. Cảm giác ấy thật ấm áp và không thể nào quên được.
Cứ thế, buổi chiều hôm đó không chỉ giúp tôi học được cách đạp xe mà còn học được bài học về kiên trì, về sự yêu thương vô điều kiện mà ông dành cho tôi. Trải nghiệm ấy sẽ luôn là một kỷ niệm đẹp trong lòng tôi, và tôi biết rằng mỗi khi tôi gặp khó khăn trong cuộc sống, tôi sẽ nhớ đến lời dạy của ông: “Ngã là chuyện bình thường, quan trọng là con biết đứng lên.”
Một Kỷ Niệm Đáng Nhớ Khi Tập Xe Đạp Cùng Ông
Tuổi thơ của em gắn liền với những buổi chiều rực nắng, tiếng cười giòn tan và đặc biệt là kỷ niệm khó quên khi ông dạy em tập xe đạp. Đó là một trải nghiệm đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập niềm vui và yêu thương.
Hôm ấy, ông dắt chiếc xe đạp nhỏ màu xanh ra sân, vỗ nhẹ lên yên xe rồi mỉm cười:
— Nào, hôm nay cháu sẽ học đi xe đạp nhé!
Em háo hức leo lên xe, tay bám chặt vào tay lái, chân run run đặt lên bàn đạp. Ông đứng phía sau, nhẹ nhàng giữ yên xe cho em. "Đạp đi cháu!" – giọng ông vang lên đầy khích lệ. Em cố gắng nhấn bàn đạp, chiếc xe bắt đầu lăn bánh nhưng lại loạng choạng như một chú chim non tập bay.
Ban đầu, em chỉ biết dựa vào ông để không bị ngã. Nhưng ông kiên nhẫn, đi chầm chậm phía sau, giữ xe cho em thăng bằng. Mỗi lần em mất thăng bằng, ông lại vững vàng đỡ lấy, không để em ngã. "Không sao, cháu cứ bình tĩnh, nhìn thẳng và giữ tay lái chắc nhé!" – ông động viên.
Sau nhiều lần thử đi thử lại, cuối cùng em cũng tự đạp được vài mét mà không cần ông giữ. Niềm vui vỡ òa trong lòng. Nhưng chưa kịp reo lên thì... rầm! – em mất kiểm soát và ngã lăn ra sân. Đau rát nhưng em không khóc, chỉ nhìn ông với ánh mắt tiếc nuối. Ông cười hiền, đỡ em dậy rồi xoa nhẹ đầu:
— Ngã thì đứng lên, con à! Ai cũng từng ngã trước khi biết chạy cả!
Câu nói của ông khắc sâu trong tâm trí em. Hôm đó, nhờ có ông, em đã biết đi xe đạp. Nhưng điều quan trọng hơn, em học được bài học về sự kiên trì và không bỏ cuộc.
Dù thời gian trôi qua, nhưng kỷ niệm ấy vẫn luôn là một phần ký ức đẹp đẽ nhất trong lòng em.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
5 49796
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 40459
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 36637