Quảng cáo
3 câu trả lời 332
Chính sách cai trị thâm độc nhất của Chính quyền đô hộ phong kiến phương Bắc đối với nước ta trong suốt thời kỳ Bắc thuộc (từ năm 111 TCN đến năm 938) là "chia để trị". Chính sách này chủ yếu nhằm làm suy yếu sức mạnh và khả năng đoàn kết của dân tộc Việt, đồng thời duy trì sự thống trị của các triều đại phong kiến phương Bắc.
Một số điểm nổi bật của chính sách "chia để trị" này bao gồm:
Chia rẽ các bộ tộc, các cộng đồng dân cư: Chính quyền phong kiến phương Bắc đã chia các vùng đất của nước ta thành nhiều quận, huyện nhỏ, nhằm dễ dàng quản lý và kiểm soát. Đồng thời, họ thường xuyên gây xung đột giữa các bộ tộc, các cộng đồng dân cư để không hình thành được một lực lượng thống nhất chống lại chính quyền đô hộ.
Sử dụng quan lại địa phương: Chính quyền Bắc thuộc thường cử quan lại người Hán và sử dụng các quan lại người Việt (gọi là "nô tì") để quản lý và áp bức dân chúng. Điều này khiến cho mâu thuẫn giữa các tầng lớp trong xã hội càng thêm gay gắt.
Bãi bỏ các quyền tự trị: Các triều đại phong kiến phương Bắc đã bãi bỏ các phong tục, luật lệ, và quyền tự trị của người Việt, áp dụng chính sách "Hán hóa" nhằm đồng hóa người Việt với người Hán, làm suy yếu bản sắc văn hóa và truyền thống của dân tộc.
Tổ chức chính quyền đô hộ: Chính quyền phong kiến phương Bắc thường cử những viên quan đô hộ, quản lý đất đai và dân cư Việt Nam, thay thế các chức vụ lãnh đạo trong xã hội Việt, xóa bỏ hệ thống cai trị của các vua và quan lại bản địa.
Chính sách này không chỉ là một chiến lược cai trị khéo léo, mà còn thể hiện sự thâm độc trong việc áp bức và kiểm soát toàn diện các thế lực chính trị, văn hóa của dân tộc Việt Nam, gây ra những hậu quả lâu dài trong xã hội và tâm lý người dân. Tuy nhiên, dù bị áp bức, dân tộc Việt Nam vẫn luôn kháng cự, và sau nhiều cuộc khởi nghĩa, đã giành lại độc lập vào năm 938.
Chính quyền đô hộ phong kiến phương Bắc (như nhà Minh, nhà Thanh) đã áp đặt nhiều chính sách cai trị thâm độc trên đất nước Việt Nam trong thời gian cai trị. Một trong những chính sách thâm độc nhất mà họ thực hiện là chính sách "ngụy biện" và "khủng bố".
Các chính sách thâm độc tiêu biểu:
Chính sách đô hộ và cai trị tàn bạo:
Các triều đại phong kiến phương Bắc thường áp dụng những biện pháp cai trị khắc nghiệt, như thu thuế nặng nề, ép buộc làm việc công, dẫn đến đời sống của nhân dân vô cùng khổ cực.
Chính sách đồng hóa:
Nhà vua và chính quyền đô hộ thường cố gắng đồng hóa dân tộc Việt bằng cách áp dụng văn hóa, ngôn ngữ và phong tục tập quán của người Hán. Họ khuyến khích việc sử dụng chữ Hán, xây dựng hệ thống giáo dục theo mô hình của Trung Quốc nhằm xóa nhòa bản sắc văn hóa Việt.
Khủng bố chính trị:
Chính quyền đô hộ thường tiến hành khủng bố các cuộc khởi nghĩa, đàn áp các phong trào đấu tranh của nhân dân, sử dụng các hình thức tra tấn, xử án tàn bạo để dập tắt sự phản kháng.
Chính sách chia rẽ:
Họ thường áp dụng chính sách "chia để trị", khuyến khích sự phân tranh giữa các tông ti, dòng họ trong xã hội nhằm làm suy yếu sức mạnh đoàn kết của nhân dân Việt.
Tái lập hệ thống quản lý cai trị:
Chính quyền đô hộ thường thay đổi các quan chức quản lý địa phương để duy trì quyền lực và kiểm soát chặt chẽ hơn đối với nhân dân.
Những chính sách này đã gây ra nhiều khổ đau cho nhân dân Việt Nam và dẫn đến hàng loạt cuộc khởi nghĩa và phong trào đấu tranh nhằm giành lại độc lập cho dân tộc.
Quảng cáo