Quảng cáo
2 câu trả lời 170
Vở kịch: Tức Nước Vỡ Bờ
I. Mở bài:
Cảnh 1: Cảnh quan làng quê nghèoBối cảnh là một ngôi làng nhỏ ven sông, những căn nhà xiêu vẹo, người dân làm nông vất vả, cuộc sống nghèo khó. Một cây đa cổ thụ đứng giữa làng, nơi mà mọi người hay tụ họp.
Dưới cây đa, người dân đang tụ tập bàn tán về các sự kiện gần đây trong làng, đặc biệt là chuyện ông Hùng (một người có quyền lực trong làng) thường xuyên lợi dụng sức lao động của họ nhưng không trả công xứng đáng.
II. Thân bài:
Cảnh 2: Cuộc sống khốn khó của dân làngNhân vật chính: Ông Tài (60 tuổi, nông dân chất phác, nghèo khó nhưng có tấm lòng rộng mở), Bà Lan (50 tuổi, vợ ông Tài, suốt ngày lo lắng cho cuộc sống mưu sinh), Anh Tuấn (con trai ông bà Tài, đang tuổi thanh niên, đầy nhiệt huyết, muốn thay đổi cuộc sống).
Cảnh mở đầu:
Bà Lan đang bận rộn nhặt lúa ngoài sân, ông Tài ngồi ở ghế gỗ, mắt nhìn xa xăm.
Bà Lan: "Ông Tài à, chúng ta đã làm lụng cả đời mà vẫn nghèo, con cái thì chưa thấy có tương lai. Tôi lo cho thằng Tuấn quá, nó mà cứ như thế này thì sao thoát được kiếp nghèo?"
Ông Tài: "Bà đừng lo, chỉ cần con mình hiền lành, chịu khó là được. Cuộc sống khó khăn, nhưng rồi cũng qua thôi."
Cảnh 3: Anh Tuấn và ông Hùng
Anh Tuấn đang làm thuê cho ông Hùng, một người có quyền lực trong làng, nhưng lại thường xuyên bóc lột công sức của người khác.
Ông Hùng: "Tuấn, hôm nay mày phải cấy xong hết mảnh ruộng này trước khi tối, không xong thì đừng về nhà."
Anh Tuấn (nói nhỏ, giọng khó chịu): "Mấy ngày trước ông đã nói như thế rồi, giờ lại bắt tôi làm như vậy? Sao ông không thuê người khác?"
Ông Hùng (quắc mắt): "Mày là người nhà của ông, phải làm cho xong chứ, không làm thì mày không có gì để ăn đâu!"
Cảnh 4: Đến lúc không thể chịu đựng nữa
Anh Tuấn làm việc vất vả, mệt mỏi. Sau một ngày làm lụng cực nhọc, anh không thể không cảm thấy tức giận. Anh nhìn về phía ông Hùng và nghĩ về những người nông dân nghèo trong làng bị đối xử bất công.
Anh Tuấn (nói thầm trong lòng): "Tại sao chúng ta lại phải sống khổ sở như thế này? Tại sao ông ta có thể làm như vậy mà chúng tôi không thể làm gì được?"
Bà Lan (khi về nhà, thấy Tuấn mệt mỏi): "Con ơi, con đừng để những chuyện này làm mình mệt mỏi. Chúng ta có thể không giàu nhưng phải có phẩm giá."
Anh Tuấn (quyết tâm): "Mẹ ơi, con không thể sống như thế này nữa, con không thể chấp nhận sự bất công này!"
III. Cao trào:
Cảnh 5: Tức nước vỡ bờVào một ngày, anh Tuấn không thể kiềm chế được sự bất mãn nữa. Trong lúc ông Hùng tiếp tục ra lệnh và mắng mỏ anh, Tuấn đứng thẳng lên, bước tới trước mặt ông Hùng.
Anh Tuấn (quyết liệt): "Ông Hùng, tôi không làm nữa! Tôi không thể tiếp tục sống trong sự áp bức và bất công này. Ông đã lợi dụng tôi, lợi dụng bao nhiêu người dân nghèo như tôi. Chúng tôi không thể làm nô lệ cho ông nữa!"
Ông Hùng (ngạc nhiên, tức giận): "Mày là ai mà dám nói như vậy? Mày nghĩ mày có thể chống lại ta sao?"
Anh Tuấn: "Tôi không sợ nữa! Chúng tôi phải đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình! Dân làng chúng tôi không thể tiếp tục chịu đựng sự bóc lột này!"
Bà Lan (từ xa chạy lại, lo lắng): "Tuấn, con đừng làm gì bồng bột, ông Hùng là người có quyền, con không thể thắng được đâu!"
Anh Tuấn (quyết tâm): "Mẹ ơi, con đã quyết rồi! Dù sao thì chúng ta cũng chẳng còn gì để mất nữa!"
IV. Kết bài:
Cảnh 6: Cuộc nổi dậy của dân làngAnh Tuấn quyết định kêu gọi mọi người dân trong làng đứng lên chống lại sự áp bức của ông Hùng. Những người dân nghèo khổ, lâu nay chịu đựng sự bóc lột, cuối cùng đã đồng lòng cùng anh Tuấn.
Cảnh cuối cùng:
Dân làng tập trung dưới cây đa, họ cùng nhau tuyên bố sẽ không làm việc cho ông Hùng nữa. Họ yêu cầu ông ta phải trả lại những gì đã chiếm đoạt, chia sẻ tài nguyên một cách công bằng.
Ông Hùng (chân tay run rẩy, không còn quyền lực): "Các người muốn gì? Ta là người có quyền ở đây!"
Anh Tuấn: "Quyền lực của ông không thể tồn tại nếu không có những người như chúng tôi làm việc cho ông. Chúng tôi sẽ không im lặng nữa!"
Cảnh cuối cùng:
Dân làng đứng vững, không ai còn sợ hãi. Cuộc sống mới bắt đầu khi họ không còn chịu đựng sự áp bức nữa, và họ quyết tâm tự do, công bằng.
Bà Lan (hạnh phúc, tự hào): "Con ạ, hôm nay mẹ rất tự hào về con. Con đã làm đúng, mẹ tin rằng cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi từ hôm nay."
Vở kịch kết thúc.
Vở kịch: Tức Nước Vỡ Bờ
I. Mở bài:
Cảnh 1: Cảnh quan làng quê nghèoBối cảnh là một ngôi làng nhỏ ven sông, những căn nhà xiêu vẹo, người dân làm nông vất vả, cuộc sống nghèo khó. Một cây đa cổ thụ đứng giữa làng, nơi mà mọi người hay tụ họp.
Dưới cây đa, người dân đang tụ tập bàn tán về các sự kiện gần đây trong làng, đặc biệt là chuyện ông Hùng (một người có quyền lực trong làng) thường xuyên lợi dụng sức lao động của họ nhưng không trả công xứng đáng.
II. Thân bài:
Cảnh 2: Cuộc sống khốn khó của dân làngNhân vật chính: Ông Tài (60 tuổi, nông dân chất phác, nghèo khó nhưng có tấm lòng rộng mở), Bà Lan (50 tuổi, vợ ông Tài, suốt ngày lo lắng cho cuộc sống mưu sinh), Anh Tuấn (con trai ông bà Tài, đang tuổi thanh niên, đầy nhiệt huyết, muốn thay đổi cuộc sống).
Cảnh mở đầu:
Bà Lan đang bận rộn nhặt lúa ngoài sân, ông Tài ngồi ở ghế gỗ, mắt nhìn xa xăm.
Bà Lan: "Ông Tài à, chúng ta đã làm lụng cả đời mà vẫn nghèo, con cái thì chưa thấy có tương lai. Tôi lo cho thằng Tuấn quá, nó mà cứ như thế này thì sao thoát được kiếp nghèo?"
Ông Tài: "Bà đừng lo, chỉ cần con mình hiền lành, chịu khó là được. Cuộc sống khó khăn, nhưng rồi cũng qua thôi."
Cảnh 3: Anh Tuấn và ông Hùng
Anh Tuấn đang làm thuê cho ông Hùng, một người có quyền lực trong làng, nhưng lại thường xuyên bóc lột công sức của người khác.
Ông Hùng: "Tuấn, hôm nay mày phải cấy xong hết mảnh ruộng này trước khi tối, không xong thì đừng về nhà."
Anh Tuấn (nói nhỏ, giọng khó chịu): "Mấy ngày trước ông đã nói như thế rồi, giờ lại bắt tôi làm như vậy? Sao ông không thuê người khác?"
Ông Hùng (quắc mắt): "Mày là người nhà của ông, phải làm cho xong chứ, không làm thì mày không có gì để ăn đâu!"
Cảnh 4: Đến lúc không thể chịu đựng nữa
Anh Tuấn làm việc vất vả, mệt mỏi. Sau một ngày làm lụng cực nhọc, anh không thể không cảm thấy tức giận. Anh nhìn về phía ông Hùng và nghĩ về những người nông dân nghèo trong làng bị đối xử bất công.
Anh Tuấn (nói thầm trong lòng): "Tại sao chúng ta lại phải sống khổ sở như thế này? Tại sao ông ta có thể làm như vậy mà chúng tôi không thể làm gì được?"
Bà Lan (khi về nhà, thấy Tuấn mệt mỏi): "Con ơi, con đừng để những chuyện này làm mình mệt mỏi. Chúng ta có thể không giàu nhưng phải có phẩm giá."
Anh Tuấn (quyết tâm): "Mẹ ơi, con không thể sống như thế này nữa, con không thể chấp nhận sự bất công này!"
III. Cao trào:
Cảnh 5: Tức nước vỡ bờVào một ngày, anh Tuấn không thể kiềm chế được sự bất mãn nữa. Trong lúc ông Hùng tiếp tục ra lệnh và mắng mỏ anh, Tuấn đứng thẳng lên, bước tới trước mặt ông Hùng.
Anh Tuấn (quyết liệt): "Ông Hùng, tôi không làm nữa! Tôi không thể tiếp tục sống trong sự áp bức và bất công này. Ông đã lợi dụng tôi, lợi dụng bao nhiêu người dân nghèo như tôi. Chúng tôi không thể làm nô lệ cho ông nữa!"
Ông Hùng (ngạc nhiên, tức giận): "Mày là ai mà dám nói như vậy? Mày nghĩ mày có thể chống lại ta sao?"
Anh Tuấn: "Tôi không sợ nữa! Chúng tôi phải đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình! Dân làng chúng tôi không thể tiếp tục chịu đựng sự bóc lột này!"
Bà Lan (từ xa chạy lại, lo lắng): "Tuấn, con đừng làm gì bồng bột, ông Hùng là người có quyền, con không thể thắng được đâu!"
Anh Tuấn (quyết tâm): "Mẹ ơi, con đã quyết rồi! Dù sao thì chúng ta cũng chẳng còn gì để mất nữa!"
IV. Kết bài:
Cảnh 6: Cuộc nổi dậy của dân làngAnh Tuấn quyết định kêu gọi mọi người dân trong làng đứng lên chống lại sự áp bức của ông Hùng. Những người dân nghèo khổ, lâu nay chịu đựng sự bóc lột, cuối cùng đã đồng lòng cùng anh Tuấn.
Cảnh cuối cùng:
Dân làng tập trung dưới cây đa, họ cùng nhau tuyên bố sẽ không làm việc cho ông Hùng nữa. Họ yêu cầu ông ta phải trả lại những gì đã chiếm đoạt, chia sẻ tài nguyên một cách công bằng.
Ông Hùng (chân tay run rẩy, không còn quyền lực): "Các người muốn gì? Ta là người có quyền ở đây!"
Anh Tuấn: "Quyền lực của ông không thể tồn tại nếu không có những người như chúng tôi làm việc cho ông. Chúng tôi sẽ không im lặng nữa!"
Cảnh cuối cùng:
Dân làng đứng vững, không ai còn sợ hãi. Cuộc sống mới bắt đầu khi họ không còn chịu đựng sự áp bức nữa, và họ quyết tâm tự do, công bằng.
Bà Lan (hạnh phúc, tự hào): "Con ạ, hôm nay mẹ rất tự hào về con. Con đã làm đúng, mẹ tin rằng cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi từ hôm nay."
Vở kịch kết thúc.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK209830
-
Hỏi từ APP VIETJACK158291
-
135538
-
Hỏi từ APP VIETJACK36623
-
Hỏi từ APP VIETJACK34433
