Quảng cáo
2 câu trả lời 8996
Trong văn bản "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần, nhân vật người bố hiện lên với những phẩm chất cao quý và tình yêu thương sâu sắc dành cho con trai. Dưới lối kể chuyện nhẹ nhàng, giàu cảm xúc, hình ảnh người bố trở thành biểu tượng của sự hy sinh, yêu thương thầm lặng và tấm lòng rộng lớn của những người cha dành cho con cái.
1. Tình yêu thương sâu sắc và sự hy sinh thầm lặng
Người bố trong văn bản không thể hiện tình yêu thương qua lời nói hay những hành động lớn lao mà qua những việc làm giản dị, mộc mạc. Hàng tuần, ông từ vùng núi cao xa xôi, mặc chiếc áo phẳng phiu nhất, đi chân đất xuống bưu điện để nhận thư của con. Việc đi xuống núi đã là một hành trình gian khổ, nhưng ông vẫn kiên trì thực hiện đều đặn, chỉ để có thể cầm lá thư con trai mình viết. Hành động này không chỉ là trách nhiệm của một người cha, mà còn là biểu hiện của tình yêu thương bao la và sự quan tâm sâu sắc dành cho con.
Mỗi lần nhận thư, ông không đọc mà chỉ lặng lẽ nhìn ngắm, chạm tay vào từng con chữ, ép lá thư vào khuôn mặt đầy râu rồi mỉm cười. Đây là những cử chỉ đơn giản nhưng chan chứa tình cảm. Dù không biết đọc, ông vẫn trân trọng từng lá thư như một báu vật, thể hiện niềm tự hào, hạnh phúc khi nhận được những dòng chữ của con. Sự vụng về trong cách ông "đọc" thư lại càng làm nổi bật tình cảm chân thành và sự hy sinh lặng lẽ của ông.
2. Niềm tự hào và sự tôn trọng đối với con
Người bố không biết chữ, nhưng ông không để ai khác đọc thư con mình vì cho rằng: “Chuyện bố con tôi chẳng lẽ để cho người ta đọc vanh vách lên? Nó là con tôi, nó viết gì tôi biết cả.” Câu nói này vừa cho thấy lòng tự tôn của người bố vừa bộc lộ niềm tự hào lớn lao đối với con trai. Với ông, mỗi lá thư không chỉ là những con chữ đơn thuần mà còn là tình cảm, sự gắn bó giữa hai cha con. Ông trân trọng những lá thư đến mức cất giữ cẩn thận trong tủ, từ lá thư đầu tiên còn nét chữ non nớt đến những lá thư sau này.
3. Hình ảnh một người cha mộc mạc, giàu tình cảm
Người bố là hình ảnh đại diện cho những người cha ở miền quê, giản dị nhưng giàu tình cảm. Ông hiện lên với dáng vẻ mộc mạc, mặc chiếc áo phẳng phiu nhất, đi chân đất xuống núi, làm mọi việc với sự tận tâm và kiên nhẫn. Ông không cần những lời nói hoa mỹ, mà chính những hành động nhỏ bé, chân thành lại thể hiện tình cảm dạt dào của ông.
Khi mẹ hỏi: “Sao ông không nhờ ai ở bưu điện đọc giùm?”, ông không trả lời một cách trực tiếp mà lựa chọn cách bảo vệ tình cảm thiêng liêng giữa cha và con. Điều này cho thấy ông luôn giữ một mối dây kết nối riêng tư và thiêng liêng với con trai mình.
4. Người bố - biểu tượng của tình yêu bất diệt
Dù đã qua đời, hình ảnh người bố vẫn luôn sống trong tâm trí người con. Trong ngày khai trường đầu tiên ở trường đại học, ngày không có bố đồng hành, người con vẫn cảm nhận được sự hiện diện của ông trên mỗi con đường đời mình bước qua. Điều này khẳng định tình yêu thương của ông đã trở thành nguồn động lực, niềm tin để người con tiến bước, vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Kết luận
Người bố trong văn bản "Bố tôi" là hiện thân của sự hy sinh, yêu thương thầm lặng và niềm tự hào dành cho con cái. Ông không nói nhiều, nhưng qua những hành động giản dị, ông đã truyền tải trọn vẹn tình yêu thương sâu sắc của mình. Nhân vật người bố không chỉ để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người đọc mà còn nhắc nhở chúng ta về giá trị thiêng liêng của tình phụ tử – một tình cảm bền bỉ, sâu sắc và bất diệt.
Phân tích đặc điểm nhân vật người bố trong văn bản "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần
Trong văn bản "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần, nhân vật người bố hiện lên không chỉ là một người cha yêu thương con, mà còn là một hình mẫu của sự hy sinh thầm lặng và tình cảm vô bờ dành cho con cái. Dù không thể hiện tình cảm bằng những lời nói hoa mỹ, nhưng qua từng hành động, cử chỉ nhỏ bé, ông bố đã để lại trong lòng người đọc ấn tượng sâu sắc về một tình yêu thương chân thành và vĩ đại.
Trước hết, bố tôi là một người cha giản dị, chân thành và đầy kiên nhẫn. Mỗi tuần, dù cuộc sống bận rộn và khó khăn, ông vẫn dành thời gian để xuống núi nhận lá thư của con. Việc bố mặc chiếc áo phẳng phiu, đi chân đất xuống bưu điện đã khắc họa rõ nét hình ảnh của một người cha cần cù, tỉ mỉ và luôn trân trọng những điều nhỏ bé mà con cái gửi gắm. Cảnh ông lặng lẽ mở lá thư, xem từng con chữ và chạm tay vào nó cho thấy sự trân trọng, yêu thương đối với những gì con đã làm, dù ông không hiểu hết nội dung thư. Hành động ấy không chỉ là sự cẩn thận, mà còn là sự kết nối thầm lặng giữa bố và con, dù khoảng cách về không gian và chữ nghĩa có thể khiến ông không hiểu hết những gì con viết.
Điều này càng thể hiện rõ hơn qua thái độ của bố khi trao thư cho mẹ. Dù không hiểu được nội dung thư, nhưng ông vẫn kiên quyết giữ niềm tin rằng những gì con viết là quan trọng, và ông biết rằng đó là những gì con muốn chia sẻ với mình. Câu nói "Chuyện bố con tôi chẳng lẽ để cho người ta đọc vanh vách lên? Nó là con tôi, nó viết gì tôi biết cả" là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu thương, niềm tự hào và sự tôn trọng mà người bố dành cho con. Dù không thể hiểu được chữ viết, ông vẫn tự hào vì đó là con trai mình, và việc đọc thư không quan trọng bằng việc ông cảm nhận được tình cảm trong đó.
Ngoài ra, bố còn là một người cha có tính bảo vệ rất cao. Hành động ông cất giữ từng lá thư, từ những lá thư đầu tiên với nét chữ còn non nớt, cho đến những lá thư sau, là biểu hiện rõ nét của tình yêu thương không điều kiện. Bố không chỉ giữ gìn những lá thư vì lý do vật chất, mà vì nó chứa đựng tình cảm, kỷ niệm và những khoảnh khắc quý giá mà ông muốn lưu giữ. Việc ông "mỉm cười rồi đi về núi" sau khi nhận thư không chỉ là sự hài lòng về việc con cái đã gửi thư về, mà còn là sự an tâm rằng con mình đang trưởng thành và biết quan tâm đến gia đình.
Cuối cùng, hình ảnh người bố trong văn bản trở nên đầy xúc động khi người cha đã mất, nhưng tình cảm của ông vẫn tiếp tục đồng hành cùng con suốt cuộc đời. Câu kết "Bố tôi đã mất. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng bố sẽ đi cùng tôi trên những con đường mà tôi sẽ đi, suốt cả cuộc đời" là một lời nhắn nhủ đầy sâu sắc. Dù bố đã không còn hiện hữu về mặt thể xác, nhưng tình yêu và sự bảo vệ của ông sẽ luôn tồn tại trong trái tim người con. Câu văn này không chỉ là sự tiếc nuối, mà còn là sự khẳng định rằng tình cha luôn vĩnh cửu và luôn hiện diện trong mọi chặng đường cuộc đời.
Như vậy, qua những chi tiết giản dị nhưng đầy cảm động, Nguyễn Ngọc Thuần đã khắc họa thành công hình ảnh người bố – một người cha bình dị, kiên nhẫn, yêu thương và luôn sẵn sàng hy sinh vì con cái. Nhân vật người bố trong "Bố tôi" không chỉ là hình mẫu của tình yêu thương gia đình mà còn là biểu tượng của sự hy sinh thầm lặng, luôn âm thầm theo dõi, ủng hộ và đồng hành cùng con cái trên mọi bước đường đời.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK52970
-
52885
-
39779
-
Hỏi từ APP VIETJACK37277
