Quảng cáo
5 câu trả lời 117
Một trong những kỷ niệm sâu sắc mà em không thể nào quên chính là chuyến đi dã ngoại lớp em tổ chức vào mùa hè năm ngoái. Đó là một ngày thật đặc biệt, một trải nghiệm mà em nghĩ mình sẽ mãi mang theo trong suốt cuộc đời.
Hôm đó, thầy cô và các bạn trong lớp cùng nhau đến một khu du lịch sinh thái gần thành phố. Lần đầu tiên, em được hòa mình vào không gian thiên nhiên rộng lớn, nơi có những cánh đồng xanh mướt, những ngọn núi xa xa, và không khí trong lành đến lạ. Từ sáng sớm, cả lớp đã háo hức chuẩn bị đồ đạc và lên xe. Dù đường đi khá xa nhưng niềm vui và sự mong đợi đã làm chúng em quên hết mệt mỏi.
Khi đến nơi, mọi người chia thành các nhóm nhỏ để tham gia vào những trò chơi như chèo thuyền, leo núi, và đốt lửa trại. Em tham gia vào nhóm chèo thuyền. Lần đầu tiên cầm mái chèo và chậm rãi di chuyển trên mặt hồ tĩnh lặng, em cảm thấy một cảm giác tự do và thanh thản. Cả nhóm cười đùa vui vẻ, chèo thuyền cùng nhau, và chia sẻ những câu chuyện vui buồn.
Điều đặc biệt trong chuyến đi này chính là buổi tối khi cả lớp tụ tập quanh đống lửa trại. Mọi người ngồi quây quần bên nhau, thầy giáo kể những câu chuyện cổ tích, những giai thoại hài hước và thú vị. Em cảm nhận rõ sự gắn kết giữa các thành viên trong lớp. Đặc biệt, khi thầy mở cho chúng em nghe bài hát "Một con vịt", tất cả cùng hát và vỗ tay theo nhịp điệu. Đó là khoảnh khắc vô cùng ấm áp và ngọt ngào, khiến em cảm thấy tình bạn, tình thầy trò thiêng liêng biết bao.
Khi về lại trường, mọi người vẫn không quên trao nhau những cái ôm và lời chúc. Em nhận ra rằng, qua chuyến đi ấy, em không chỉ có thêm những kỷ niệm đẹp mà còn hiểu hơn về tình cảm đoàn kết trong lớp, về sự yêu thương giữa bạn bè và thầy cô.
Chuyến đi dã ngoại ấy là một kỷ niệm không thể quên trong tuổi học trò của em. Nó đã dạy cho em bài học về sự gắn kết, về tình bạn chân thành và về niềm vui khi được sống trọn vẹn với những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống. Em tin rằng, dù sau này có đi đâu, làm gì, em sẽ luôn giữ mãi trong tim hình ảnh những buổi chiều bên bạn bè, cùng nhau cười đùa và sẻ chia.
Kỉ Niệm Về Ngày Em Tự Đi Học Một Mình
Tuổi thơ em có nhiều kỉ niệm đáng nhớ, nhưng kỉ niệm ngày đầu tiên tự đi học một mình là điều khiến em không bao giờ quên. Đó là một buổi sáng đầu thu mát mẻ, khi em vừa bước vào lớp 3. Hôm ấy, mẹ bận công việc đột xuất nên bảo em tự đạp xe đến trường. Nghe mẹ nói, lòng em nửa háo hức, nửa lo sợ vì từ trước đến nay, mẹ luôn là người chở em đi học.
Khi chiếc xe đạp nhỏ lăn bánh trên con đường làng quen thuộc, em cảm nhận được sự tự do pha lẫn chút hồi hộp. Con đường dường như dài hơn mọi ngày. Gió thổi nhè nhẹ qua tai, những tán cây ven đường đung đưa như cổ vũ em. Nhưng đi được nửa đường, bất ngờ xe của em bị tuột xích. Em bối rối đứng giữa đường, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc đó, bác Tư hàng xóm đạp xe ngang qua. Thấy em loay hoay, bác dừng lại và giúp em sửa xe. Nhờ sự giúp đỡ của bác, em tiếp tục hành trình đến trường.
Khi tới cổng trường, nhìn thấy các bạn đang vui chơi, lòng em nhẹ nhõm và tự hào. Buổi học hôm ấy trôi qua thật nhanh, nhưng những cảm xúc ban đầu khi tự mình vượt qua thử thách vẫn in đậm trong em. Sau lần đó, em đã tự tin hơn rất nhiều khi đi học mà không cần mẹ chở.
Kỉ niệm ấy không chỉ là một bước ngoặt nhỏ trong cuộc đời em, mà còn dạy em bài học quý giá về sự tự lập và lòng biết ơn những người sẵn sàng giúp đỡ mình khi khó khăn. Giờ đây, mỗi lần đi qua con đường ấy, em lại mỉm cười nhớ về buổi sáng đầu thu năm nào.
Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy lâu sẽ trở thành sự thật? Đã có lúc tôi rất tin vào điều đó và luôn nhớ khoảnh khắc kỳ diệu mà giấc mơ đã đem đến cho tôi.
Hôm ấy là một buổi tối cuối tuần, trời đầy sao và gió thì dịu nhẹ. Tôi nằm trên trần nhà mơ mộng đếm những vì sao. Bỗng nhiên tôi thấy cả không gian như bừng sáng. Trong vầng hào quang sáng lấp lánh, ông tôi cười hiền từ bước về phía tôi. Tôi sung sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bạc phơ của người ông yêu quý. Ông tôi vẫn thế: dáng người cao đậm, bộ quân phục giản dị và cái nhìn trìu mến! Tôi ngồi bên ông, tay nắm bàn tay của ông, tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé... Tôi muốn hỏi những ngày qua ông sống như thế nào? Ông ở đâu? Ông có nhớ đến gia đình không... Tôi muốn hỏi nhiều chuyện nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.
Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông vẫn kể. Giọng ông vẫn thế: rủ rỉ, trầm và ấm. Ông hỏi tôi chuyện học hành, kiểm tra sách vở của tôi. Đôi mày ông nhíu lại khi thấy tôi viết những trang vở cẩu thả. Ông không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn. Ông nhìn tôi rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ. Ông còn bảo những khát vọng mà ông làm dang dở, cháu hãy giúp ông biến nó thành hiện thực. Những khát vọng ấy ông ghi lại cả trong trang giấy này. Muốn làm được điều ấy chỉ có con đường học tập mà thôi...
Ông dẫn tôi đi trên con đường làng đầy hoa thơm và cỏ lạ. Hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện thật vui. Ông bảo đến chợ hoa xuân, ông muốn đem cả mùa xuân về căn nhà của cháu. Ông chọn một cành đào, cành khẳng khiu nâu mốc nhưng hoa thì tuyệt đẹp: màu phấn hồng, mềm, mịn và e ấp như đang e lệ trước gió xuân. Nụ hoa chi chít, cánh hoa thấp thoáng như những đốm sao. Tôi tung tăng đi bên ông, lòng sung sướng như trẻ nhỏ. Ông cầm cành đào trên tay. Có lẽ mùa xuân đang nấp cả trong những nụ đào e ấp ấy... Xung quanh ông cháu tôi, kẻ mua, người bán, ồn ào và náo nhiệt. Họ cũng đang chuẩn bị đón xuân về!
Tôi đang bám vào tay ông, ríu rít trò chuyện về những ngày xuân mới sắp đến, chợt nghe tiếng mẹ gọi rất to. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm trên trần nhà. Lòng luyến tiếc nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi...
Giấc mơ chỉ là khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng niềm mong nhớ của tôi. Tôi nuối tiếc song cũng học được nhiều điều từ giấc mơ đó. Và quan trọng nhất là tôi được gặp ông, được ông truyền cho niềm tin và sự nỗ lực cố gắng thực hiện những ước mơ của chính mình.
Kể lại trải nghiệm của bản thân về một kỉ niệm sâu sắc với gia đình, bạn bè - mẫu 7
Trong cuộc đời mỗi người chắc hẳn ai cũng đều có người để yêu thương và quý mến nhưng đã có ai từng nghĩ: “Ai là người mình yêu nhất và ai là người để lại cho mình những kỉ niệm không thể phai mờ?”. Đối với mọi người có thể người ấy là bạn thân, ông bà hay anh, chị, em nhưng riêng đối với tôi, người mà tôi luôn yêu mến và mãi sẽ yêu là Mẹ - người đã trao cho tôi cuộc sống.
Mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Mọi người vẫn khen mẹ tôi trẻ và xinh nhưng đôi khi tôi gần mẹ, tâm sự với mẹ, tôi thấy mẹ như đã già đi nhiều. Đôi mắt mẹ ánh lên vẻ ấm áp, trìu mến, giờ đây đã xuất hiện những vết chân chim. Vầng trán mẹ đã có nhiều nếp nhăn. Nổi bật nhất trên khuôn mặt mẹ là chiếc mũi cao dọc dừa và đôi môi đỏ. Tôi vẫn còn nhớ như in những nụ hôn ấm áp mẹ trao cho khi tôi còn bé. Làn da mẹ mềm mại, trắng hồng nhưng đã điểm những nốt tàn nhang của tuổi bốn mươi. Trước đây, khi tôi còn nhỏ, mẹ có mái tóc dài, mượt mà, mái tóc đen của mẹ như một đoạn của dải của Ngân Hà, đen mượt và óng ả. Khi tôi học lớp Năm, mẹ tôi đã thay đổi kiểu tóc, mẹ đã cắt mái tóc dài và thay vào đó là mái tóc xoăn. Mái tóc ngắn, xoăn, màu nâu đỏ thả bồng bềnh trên vai có lẽ hợp với khuôn mặt trái xoan của mẹ hơn, nhưng tôi vẫn thích mẹ để tóc dài như trước.
Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên tôi đi học. Tối hôm đó, sau bữa tối, mẹ đã mang vào phòng tôi một bọc quà rất to. Tôi cứ nghĩ là được mẹ mua cho đồ chơi hay là một bộ lego mà tôi hằng mong muốn. Tôi háo hức mở bọc quà, thì ra đó toàn là sách, vở, đồ dùng học tập và có cả một chiếc cặp sách in hình siêu nhân mà tôi rất thích. Bộ đồng phục đã được mẹ là phẳng phiu. Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi rất thích thú đợi đến ngày mai — ngày đầu tiên tôi gấp thành nếp và được xếp lại ngay ngắn bước vào lớp Một. Sáng hôm sau, mẹ âu yếm dắt tôi đến trường. Tôi vẫn nhớ cảm giác hồi hộp và lo sợ lúc đó, tôi không biết mình sẽ làm gì và mình sẽ như thế nào khi không có mẹ ở bên. Rời tay mẹ, tôi bước vào cổng trường, tôi thấy mình thật bơ vơ và lạc lõng. “Cố lên con, rồi con sẽ quen với cô giáo và các bạn, đừng lo!”. Đi được mấy bước tôi vẫn nghe thấy tiếng mẹ ở đằng sau. Tôi vội quay lại ôm mẹ rồi khóc thật to.
Mẹ ôm tôi vào lòng âu yếm: “Con lớn rồi mà, từ hôm nay con đã là học sinh lớp Một rồi. Hãy tự tin lên nào!”. Tôi nghe lời mẹ, vào lớp học. Ngày hôm đó đối với tôi thật dài, tôi rất nhớ mẹ, chưa bao giờ tôi lại thấy yêu mẹ và cần mẹ hơn lúc này.
Đã tám năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên đi học nhưng tôi không thể nào quên được hình ảnh thân thương của mẹ và những cảm xúc của mình trong cái ngày đáng nhớ ấy. Mẹ đã giúp tôi tự tin, vững vàng bước những bước đi đầu tiên trên con đường tri thức.
Đã có lần, tôi vô lễ với mẹ và tôi nhớ mãi để không bao giờ tái phạm nữa. Tôi còn nhớ như in, đó là một ngày mưa, khi tôi còn là một cậu học sinh lớp Sáu. Tôi đi học về với một vẻ mặt buồn bã. Mẹ rất quan tâm, mẹ hỏi han rất nhiều. Nhưng vi quá bực bội nên tôi đã gắt lên với mẹ: “Con ghét mẹ lắm, mẹ đừng nói nữa!”. Nói rồi tôi bật khóc và chạy lên phòng, đóng sập cửa lại. Tôi khóc rất to, mắt đã đỏ hoe. Chỉ vì thằng bạn thân hiểu nhầm tôi mà chúng tôi cãi nhau to. Cả ngày hôm nay, tôi không có tâm trí nào mà tập trung vào việc học được nữa và hậu quả là tôi đã không làm được bài kiểm tra môn Toán. Nghĩ đến những việc đó, đầu óc tôi lại như phát điên. Tôi nằm bẹp suốt một giờ đồng hồ. Cảm giác cô đơn và lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo hẳn. Tôi nghĩ đến mẹ, nghĩ đến câu mình vừa nói với mẹ. Trời ơi, tôi đã mắc phải một sai lầm lớn! Tại sao mình lại có thể nói vô lễ với người luôn yêu thương, chăm sóc mình được chứ? Tôi ân hận lắm! Chỉ vì bị bạn hiểu lầm mà tôi đã trút giận lên mẹ. Tôi bật dậy, định chạy ra ngoài xin lỗi mẹ thì mẹ tôi đã mở cửa phòng bước vào. Như đoán được suy nghĩ của tôi, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và ngồi xuống bên tôi. “Mẹ ơi, con xin lỗi, con sai rồi!”. Tôi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi nói thật nhẹ nhàng: “Mẹ cũng có lỗi vì đã không thông cảm và hỏi han con”. Tôi rất ân hận vì đã làm mẹ — người tôi luôn yêu thương bấy lâu nay, phải buồn. Chính những lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ âu yếm của mẹ làm tôi thêm day dứt vì lỗi lầm của mình hơn. Tôi đã kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ đã an ủi và động viên khiến tôi phấn chấn hơn nhiều. Từ lần đó, tôi luôn tự hứa phải suy nghĩ kĩ trước khi nói và không được làm mẹ buồn nữa.
Có những lần tôi bị ốm, mẹ đã chăm sóc tôi tận tình và dành cho tôi tình yêu thương nồng ấm để tôi mau khỏi bệnh. Những đêm tôi ôn thi, mẹ đã thức cùng tôi, ở bên động viên và giúp tôi học.
Với tôi, mẹ như một làn mây che cho tôi mưa nắng, mẹ là ngọn lửa thôi thúc con tim tôi để vững bước trên đường đời. Dù mai đây nếu mẹ có mất đi thì trong tôi, mẹ luôn sống và theo tôi suốt cuộc đời.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69449 -
55042
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45929 -
Hỏi từ APP VIETJACK44118
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43394
