Quảng cáo
4 câu trả lời 1125
Trong tác phẩm "Người ăn xin" của tác giả Phùng Quán, nhân vật "tôi" là một hình ảnh đặc biệt, đóng vai trò là người quan sát, ghi lại những cảm xúc, suy nghĩ về nhân vật người ăn xin. Qua lời kể của "tôi", tác giả đã khắc họa được những tầng lớp, đặc điểm tâm lý, xã hội của nhân vật này, đồng thời phản ánh một cách sâu sắc về những vấn đề lớn của xã hội.
Nhân vật "tôi" là một người có cái nhìn sâu sắc, tinh tế và đầy cảm thông với những con người sống trong cảnh nghèo khổ, vất vả. Trong câu chuyện, "tôi" là một nhân vật chứng kiến cuộc sống của người ăn xin, từ đó nhìn nhận và đánh giá được những khổ cực, bất công mà người ăn xin phải chịu đựng. Người ăn xin trong mắt "tôi" không chỉ là một hình ảnh khổ cực, mà còn là một sự phản ánh của xã hội đầy mâu thuẫn. "Tôi" không nhìn người ăn xin một cách khinh miệt hay coi thường mà thay vào đó là sự thông cảm và tôn trọng.
Ở một mức độ sâu xa hơn, "tôi" còn thể hiện sự giằng xé, giữa lý trí và cảm xúc, khi chứng kiến người ăn xin phải sống trong một thế giới đầy lạnh lùng và vô cảm. Từ những lời kể của "tôi", người đọc cảm nhận được sự đau xót và cảm thông của tác giả đối với những người nghèo khổ, và cách nhìn nhận phê phán xã hội. "Tôi" không chỉ là người chứng kiến, mà còn là người đặt câu hỏi về sự công bằng, về nhân phẩm của những con người bị xã hội bỏ quên.
Qua nhân vật "tôi", tác giả cũng muốn khắc họa một hiện thực xã hội với những điều nghịch lý: trong khi có những người sống trong nhung lụa, hưởng thụ đủ đầy thì lại có những người phải sống trong nghèo đói, khốn khổ, thậm chí bị coi thường. Nhân vật "tôi" là một biểu tượng cho những con người biết quan tâm, biết cảm nhận những nỗi đau, mất mát của những người yếu thế trong xã hội, từ đó giúp người đọc nhận thức rõ hơn về những bất công, những nỗi đau mà người nghèo phải gánh chịu.
Tuy nhiên, "tôi" không chỉ là người quan sát mà còn là người tự vấn về bản thân và xã hội. Trong câu chuyện, "tôi" không ngừng tự hỏi tại sao lại có sự phân biệt rõ rệt giữa các tầng lớp trong xã hội, tại sao người ăn xin lại phải sống trong cảnh ngặt nghèo như vậy. Từ đó, "tôi" thể hiện một cảm giác bức xúc và khó chịu về sự bất công, nhưng cũng đồng thời bày tỏ sự lo lắng về chính bản thân, khi không biết phải làm gì để thay đổi hiện thực này.
Nhìn chung, nhân vật "tôi" trong "Người ăn xin" là một người có lương tri và sự nhạy cảm trước những bất công trong xã hội. "Tôi" không chỉ đơn giản là người kể chuyện mà còn là người gợi ra những câu hỏi lớn về cuộc sống, về con người và những điều tốt đẹp mà chúng ta cần hướng tới. Thông qua cái nhìn của "tôi", tác giả đã thể hiện một thái độ phê phán xã hội, đồng thời khơi dậy trong người đọc một sự suy ngẫm sâu sắc về cuộc sống và những vấn đề đạo đức trong xã hội hiện đại.
Trong văn bản "Người ăn xin" của nhà văn Tô Hoài, nhân vật "tôi" được khắc họa với những cảm xúc và suy nghĩ đa chiều, mang đến cho người đọc những bài học sâu sắc về lòng nhân ái và sự đồng cảm. Nhân vật "tôi" không chỉ là người quan sát mà còn là người tham gia vào câu chuyện, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về con người và cuộc sống.
Trong văn bản, nhân vật "tôi" gặp một người ăn xin trên đường phố. Tình huống này tạo ra cơ hội để "tôi" quan sát, cảm nhận và suy nghĩ về cuộc sống của người ăn xin, qua đó phản ánh những suy tư và trăn trở của chính mình.
Nhân vật "tôi" thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với người ăn xin. Khi nhìn thấy người ăn xin, "tôi" không chỉ dừng lại ở việc quan sát bề ngoài mà còn cảm nhận được những khó khăn, vất vả mà người ăn xin phải trải qua. Sự đồng cảm này không chỉ là một cảm xúc nhất thời mà là sự trăn trở sâu sắc về xã hội, về những bất công và khoảng cách giữa các tầng lớp. Qua đó, "tôi" đã mở rộng khả năng nhận thức và đồng cảm với những người xung quanh.
Nhân vật "tôi" trải qua sự đối lập trong cảm xúc, từ cảm giác bất lực khi không thể giúp đỡ nhiều hơn cho đến sự giác ngộ về trách nhiệm của bản thân. Sự bất lực này phản ánh một nét tâm lý phức tạp, khi "tôi" nhận ra giới hạn của mình trong việc thay đổi cuộc sống của người khác. Tuy nhiên, từ sự bất lực đó, "tôi" cũng rút ra được bài học về lòng nhân ái và trách nhiệm, hiểu rằng mỗi hành động nhỏ bé đều có ý nghĩa và giá trị.
Qua cuộc gặp gỡ với người ăn xin, nhân vật "tôi" không chỉ là người quan sát mà đã trở thành người tham gia và hành động. Từ việc chỉ quan sát và suy nghĩ, "tôi" đã chuyển sang hành động cụ thể, dù chỉ là những hành động nhỏ bé nhưng nó biểu hiện cho sự thay đổi trong nhận thức và nhân cách. Sự trưởng thành của "tôi" được thể hiện rõ qua sự giác ngộ và sự thay đổi trong cách nhìn nhận cuộc sống.
Nhân vật "tôi" trong văn bản "Người ăn xin" của Tô Hoài là một hình tượng phức tạp với nhiều cung bậc cảm xúc và suy nghĩ sâu sắc. Qua những trải nghiệm và sự trăn trở, "tôi" đã trưởng thành và hiểu rõ hơn về cuộc sống cũng như trách nhiệm của bản thân đối với xã hội. Sự đồng cảm, trăn trở và giác ngộ của "tôi" đã mang lại những bài học quý giá về lòng nhân ái và sự chia sẻ trong cuộc sống. Nhân vật "tôi" là một hình tượng điển hình, giúp người đọc nhận thức rõ hơn về giá trị của sự đồng cảm và lòng nhân ái trong cuộc sống hàng ngày.
Truyện ngụ ngôn "Người ăn xin" là một trong những câu chuyện hay. Đọc truyện , em ấn tượng với nhân vật "tôi" bởi đó là một cậu bé giàu lòng nhân ái và biết đối nhân xử thế đối với mọi người xung quanh .
Câu chuyện giữa cậu bé và người ăn xin diễn ra ở trên đường phố , nơi có nhiều người qua lại , sẽ không có ai để ý , quan tâm đến một người ăn xin già lọm khọm. Bối cảnh này thuận lợi cho việc bộc lộ rõ ràng tính cách của cậu bé , từ đó , giúp người ta trân trọng cậu bé hơn
Đọc truyện ta thấy , cậu bé là người biết yêu thương , sẻ chia , một lòng muốn giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh trong cuộc sống. Nhân vật "tôi" gặp người ăn xin già một cách tình cờ. Hình ảnh người ăn xin hiện lên với "đôi mắt đỏ hoe , nước mắt giàn giụa , đôi môi tái nhợt , áo quần lả tả " . Tình cảnh của người ăn xin thật sự rất đáng thương và rất cần sự giúp đỡ. Ông cụ chìa tay xin "tôi" , mong cậu xót thương và cho ông một chút gì đó để ông vơi bớt những vất vả , khổ cực trong cuộc sống. Trước lời khẩn cầu của ông cụ , cậu đã lục tìm khắp người , nhưng thật trớ trêu , trên người cậu "không có lấy một xu , cũng chẳng có một chiếc khăn tay". Ánh mắt và sự chờ đợi của ông lão đã khiến cậu lúng túng và nhói lòng. Phải chăng , chính tấm lòng bao dung , chân thành , không giả dối trong cậu trỗi dậy nên cậu bé mới có thái độ như vậy ? . Đứng trước tình thế oái oăm đó , cậu bé chẳng biết làm thế nào , chỉ biết nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc , xanh xao , nóng hổi của ông "Tôi nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông" . Cậu lấy hết cam đảm để nói với ông cụ "Xin ông đừng giận cháu , cháu không có gì để cho ông cả". Những cử chỉ , lời nói ấm áp , tràn đầy tình yêu thương của cậu còn đáng giá hơn tiền bạc , vật chất đối với ông lão . Chính cái nhìn đầy cảm thông , hành động và lời nói ấm lòng của nhân vật "tôi" đã khiến trái tim lạnh giá của người ăn xin trở nên ấm áp vô cùng. Bởi vậy , dù không nhận được từ cậu bé một món quà bằng vật chất , mà đối với người ăn xin , điều đó vô cùng cần thiết , nhưng ông đã nói "Cháu ơi , cảm ơn cháu ! Như vậy là cháu đã cho lão rồi ". Ở đây , chúng ta thấy ông lão vô cùng trân trọng tấm lòng nhân hậu của cậu bé - là phần thưởng cao quý nhất đối với trái tim ấm áp của cậu bé.
Đọc truyện ta thấy , mặc dù còn nhỏ nhưng nhân vật "tôi" đã biết cách đối nhân xử thế . Từ cách xưng hô đối với người ăn xin của cậu bé , cái nắm tay chân thành , tình cảm hay là lời xin lỗi thật lòng với cử chỉ lúng túng , rụt rè , ngại ngùng cho thấy cậu bé rất trân trọng người ăn xin mà không phân biệt sang hèn . Đó là cách cư xử có văn hoá của người nhỏ tuổi đối với người lớn tuổi hơn mình . Lời cảm ơn của ông lão ăn xin cùng với nụ cười và đôi tay siết chặt , đôi mắt ướt đẫm thể hiện cảm xúc mãnh liệt với cách cư xử của cậu bé. Phải chăng , cái mà ông lão và cậu bé nhận được chính là sự tôn trọng , thấu hiểu , sẻ chia , ấm áp tình người . Điều đó còn quý hơn bội phần những đồng tiền lẻ ban phát cho nhau nhưng thái độ của người cho lại thật đáng trách.
Câu chuyện được kể ở ngôi thứ nhất , nhân vật "tôi" là người trực tiếp kể , tham gia các sự việc trong câu chuyện nên lời kể chân thực , tạo độ tin cậy cao cho người đọc . Tác giả đặt nhân vật trong tình huống éo le và thử thách . Để từ đó , nhân vật được nổi bật các nét phẩm chất đáng quý . Tác giả làm nổi bật tính cách , phẩm chất của nhân vật "tôi" qua hành động , cử chỉ , lời nói đối thoại . Cách đặt nhan đề thú vị , gợi sự tò mò cho người đọc muốn khám phá . Những cử chỉ , hành động , việc làm của nhân vật "tôi" là tiêu biểu đại diện cho những người có trái tim yêu thương , muốn sẻ chia , muốn giúp đỡ người khác trong xã hội . Tình yêu thương của cậu bé dành cho người ăn xin thật đáng trân trọng , khiến người đọc ngưỡng mộ và noi theo.
Câu chuyện người ăn xin để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu nặng về tình người trong xã hội . Từ đó , giúp mỗi người đọc có thể sống biết yêu thương , biết sẻ chia hơn với những mảnh đời bất hạnh trong cuộc sống.
Nhân vật "tôi" trong truyện ngắn "Người ăn xin" của Nguyễn công Hoan được khắc họa một cách tinh tế, phản ánh những mâu thuẫn nội tâm phức tạp của con người trong xã hội cũ. Vẻ ngoài của "tôi" được miêu tả là một người khá giả, ăn mặc chỉnh tề, có vẻ ngoài sang trọng. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy là một tâm hồn đầy giằng xé.
Ban đầu, "tôi" thể hiện sự xa cách, thậm chí là khó chịu với người ăn xin. Việc "tôi" ban đầu chỉ định cho người ăn xin một đồng bạc lẻ thể hiện sự tính toán, cái nhìn thiếu thiện cảm và sự ích kỷ của một người giàu có đối với người nghèo khổ. Hành động này cho thấy sự thờ ơ, lạnh nhạt trước nỗi khổ của người khác, thậm chí có phần khinh miệt. "Tôi" ban đầu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi sự phiền hà, không muốn bị quấy rầy cuộc sống an nhàn của mình.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của người ăn xin, lời nói của anh ta, và đặc biệt là ánh mắt của đứa trẻ đã tác động mạnh mẽ đến "tôi". Ánh mắt đó, đầy sự khát khao, đói khổ, đã chạm đến lương tâm của "tôi". Lúc này, sự giằng xé nội tâm của "tôi" được thể hiện rõ nét. "Tôi" không còn giữ được vẻ ngoài lạnh lùng, mà bắt đầu day dứt, ăn năn hối hận về hành động của mình. Cuộc đấu tranh nội tâm giữa lòng trắc ẩn và sự ích kỷ diễn ra mãnh liệt.
Cái kết của câu chuyện là "tôi" đã thay đổi. "Tôi" đã không chỉ cho người ăn xin một đồng bạc lẻ nữa mà đã cho anh ta tất cả số tiền mình đang có, một hành động thể hiện sự vị tha, lòng nhân ái đã chiến thắng. Sự thay đổi này không phải là sự hối lỗi đơn thuần mà là sự thức tỉnh lương tâm, sự nhận thức sâu sắc về trách nhiệm của mình đối với người nghèo khổ trong xã hội.
Nhân vật "tôi" không chỉ là một nhân vật đơn thuần mà còn là hình ảnh thu nhỏ của một bộ phận người giàu có trong xã hội cũ, những người có vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại thiếu sự cảm thông, thấu hiểu với người nghèo khó. Thông qua nhân vật này, tác giả muốn phê phán thái độ sống thờ ơ, ích kỷ, đồng thời đề cao lòng nhân ái, sự chia sẻ giữa người với người. Sự thay đổi của "tôi" ở cuối truyện mang lại một thông điệp nhân văn sâu sắc, để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người đọc.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK52970
-
52885
-
39779
-
Hỏi từ APP VIETJACK37277
