Quảng cáo
2 câu trả lời 94
Bài thơ "Nhớ rừng" của Thế Lữ là một tác phẩm tiêu biểu trong phong trào Thơ Mới, được viết vào năm 1939. Bài thơ là nỗi lòng của một con hổ bị giam cầm, thể hiện cảm giác nhớ nhung, khao khát tự do và sự hoài niệm về quá khứ hoang dã. Với sự kết hợp tài tình giữa hình ảnh ẩn dụ, cảm xúc mãnh liệt và ngôn từ giàu tính biểu cảm, Thế Lữ đã tạo ra một tác phẩm đầy sức ám ảnh. Trong bài viết này, tôi sẽ phân tích nghệ thuật của bài thơ "Nhớ rừng" để làm rõ những yếu tố tạo nên giá trị nghệ thuật đặc sắc của tác phẩm.
Mở đầu bài thơ, Thế Lữ đã sử dụng hình ảnh con hổ bị nhốt trong cũi sắt để khắc họa cảm giác cô đơn, uất ức của nó. Đây là một hình ảnh ẩn dụ sâu sắc, thể hiện số phận của con người bị giam cầm trong hoàn cảnh xã hội đương thời. Trong những câu thơ đầu, Thế Lữ viết:
“Rừng xưa, xanh thẳm một màu,
Mấy thuở nay, mày về làm gì,
Như một con hổ trong cũi sắt,
Cũng muốn tìm lại rừng.”
Hình ảnh con hổ không chỉ là một loài vật hoang dã mà còn là biểu tượng của khát vọng tự do, của sự oán hận khi bị cầm tù. Con hổ nhớ rừng, muốn quay lại với tự nhiên, và đây cũng chính là nỗi nhớ của người chiến sĩ yêu nước muốn trở về với lý tưởng tự do, thoát khỏi những ràng buộc của xã hội, giống như những người trí thức trong xã hội thực dân phong kiến lúc bấy giờ.
Con hổ trong thơ Thế Lữ không chỉ là con vật, mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho những con người sống trong cảnh giam cầm, chịu đựng sự bóc lột và dập tắt khát vọng sống. Hình ảnh "cũi sắt" không chỉ mang tính vật lý mà còn mang tính chất biểu tượng cho sự giam hãm của thân phận con người dưới sự áp bức của thực dân và phong kiến.
Thế Lữ rất tinh tế trong việc lựa chọn ngôn từ và sử dụng âm điệu để thể hiện nỗi niềm nhớ nhung, khát vọng tự do của con hổ. Ngôn từ trong "Nhớ rừng" vừa có sức biểu cảm mạnh mẽ, vừa có sự trang trọng, nghiêm nghị. Đặc biệt, các câu thơ có nhịp điệu dồn dập, thể hiện sự khắc khoải, đau đớn của con hổ khi phải sống trong cảnh ngục tù:
“Khát khao tự do, khát khao lắm,
Cả rừng xanh, mây trắng, mây trôi.”
Nghe qua, những câu thơ như là những tiếng gầm thét, vang vọng trong tâm hồn của con hổ, như một lời kêu gọi mãnh liệt về tự do, khát vọng được quay về thiên nhiên. Những câu thơ này thể hiện sự mâu thuẫn giữa hiện tại (sự giam cầm, ngột ngạt) và quá khứ (thiên nhiên, tự do), giữa cái thực tại vô cùng đau đớn và cái khao khát mãnh liệt về một cuộc sống tươi đẹp, tự do.
Bài thơ có sự kết hợp hài hòa giữa các thanh điệu trầm bổng, tạo nên âm hưởng đặc biệt, khiến cho những cảm xúc trong bài trở nên sâu lắng và mãnh liệt hơn. Câu thơ như vang lên như một tiếng thở dài, một tiếng kêu gọi trong vô thức của những linh hồn đang bị cầm tù, không thể thoát ra.
Một điểm đặc sắc trong bài thơ "Nhớ rừng" là nghệ thuật miêu tả tâm trạng của con hổ. Thế Lữ không miêu tả con hổ đơn thuần như một loài vật, mà qua đó thể hiện sự đau đớn, tâm trạng của một con người đang trong cảnh tù túng. Cảm xúc của con hổ được thể hiện một cách rõ nét qua từng câu, từng chữ:
“Nó vươn mình lên, những móng vuốt dài,
Quào qua đỉnh vòm cây đổ,
Rừng xưa lặng lẽ trong im vắng.”
Khi Thế Lữ mô tả cảnh rừng xưa "lặng lẽ trong im vắng", ông đã làm nổi bật sự đối lập giữa "rừng xưa" đầy sức sống và "cái lồng sắt" tĩnh lặng, giam cầm con hổ. Đây là một thủ pháp miêu tả rất tinh tế, giúp người đọc cảm nhận được tâm trạng cô đơn và khắc khoải của con hổ, đồng thời cũng là lời phê phán, chỉ trích xã hội thực dân lúc bấy giờ, nơi những người yêu nước, những trí thức yêu tự do bị giam cầm và tước đoạt quyền sống, quyền tự do.
Ở cuối bài thơ, Thế Lữ đã sử dụng nghệ thuật đối lập để làm nổi bật sự thống khổ, tuyệt vọng của con hổ khi bị cầm tù. Câu kết "Nó sẽ mãi mãi không về nữa" như một tiếng thở dài đầy tiếc nuối, đầy đau xót. Con hổ, như một tượng trưng cho khát vọng tự do, đã không thể quay lại với rừng, không thể trở lại với thiên nhiên. Cái kết ấy không chỉ khẳng định sự vĩnh viễn của cuộc sống trong ngục tù mà còn là lời cảnh tỉnh về sự mất mát, về cái giá phải trả cho sự im lặng và sự bất lực của những con người không thể giải phóng mình khỏi những xiềng xích của xã hội.
Bài thơ "Nhớ rừng" của Thế Lữ đã thành công trong việc thể hiện tâm trạng nhớ nhung và khát vọng tự do thông qua hình ảnh con hổ. Bằng nghệ thuật ẩn dụ, ngôn từ sắc sảo và âm điệu trầm bổng, bài thơ đã chuyển tải một thông điệp sâu sắc về sự khao khát tự do và nỗi đau đớn của những kẻ bị giam cầm. Tác phẩm không chỉ phản ánh nỗi niềm của loài vật mà còn là tiếng nói của con người trong một xã hội đầy rẫy áp bức và bất công. "Nhớ rừng" là một bài thơ có giá trị lớn về mặt nghệ thuật và tư tưởng, xứng đáng là một trong những đỉnh cao trong phong trào Thơ Mới.
Lưu ý : Đây chỉ là hướng dẫn cách làm^^
###
1,Xác định thể loại bài thơ (thể thơ, số lượng câu, số chữ)
2,Phân tích hình ảnh, ngôn ngữ và biện pháp tu từ được sử dụng
3,Đánh giá cảm xúc và ý nghĩa mà tác giả muốn truyền tải
4,Liên hệ với bối cảnh lịch sử, văn hóa nếu cần thiết
5,Kết luận về giá trị nghệ thuật của bài thơ
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK204684
-
Hỏi từ APP VIETJACK154734
-
Hỏi từ APP VIETJACK33487