Quảng cáo
2 câu trả lời 428
Ngựa và Rùa – Cuộc Hành Trình Đơn Độc của Rùa
Tôi – một chú rùa chậm chạp và kiên trì. Suốt bao năm qua, tôi vẫn giữ trong lòng một mơ ước, đó là được leo lên đỉnh ngọn núi cao chót vót mà từ dưới chân núi chỉ có thể thấy mờ mờ trong làn mây. Tôi biết mình không thể đi nhanh như các bạn khác, nhưng lòng tôi luôn cháy bỏng ước mong chinh phục đỉnh cao ấy.
Ngày nọ, tôi gặp Ngựa – loài động vật có vó chạy nhanh, thân hình cao lớn. Tôi nghĩ, nếu được Ngựa giúp, chắc hẳn tôi sẽ đến đích nhanh hơn. Tôi đánh bạo ngỏ lời nhờ Ngựa giúp mình một lần. Nghe xong lời đề nghị của tôi, Ngựa ngần ngừ giây lát rồi nhìn tôi, vừa tỏ vẻ tiếc rẻ vừa nói, “Rùa ơi, ngươi thật là đáng thương, nhưng ta e rằng ta không thể giúp ngươi. Ngươi quá chậm chạp, nếu ta giúp ngươi thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian và ảnh hưởng đến cuộc sống của ta.”Lòng tôi chùng xuống, nhưng tôi không bỏ cuộc. Ngày hôm sau, tôi tự mình bắt đầu cuộc hành trình leo núi. Chân tôi không khỏe, thân tôi nặng nề, nhưng tôi từng bước, từng bước chầm chậm tiến lên phía trước. Cứ đi một đoạn, tôi lại nhìn lên ngọn núi xa xăm và tự nhủ phải kiên trìBỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng nước chảy và cảm nhận được làn gió mát lạnh phả vào mặt. Đến một khúc quanh, tôi thấy một dòng suối nhỏ, trong veo. Tôi nhấp vài ngụm nước và nghỉ ngơi dưới bóng cây bên bờ suối. Ngay khi đó, tôi nhận ra, việc đi bộ chậm rãi giúp tôi cảm nhận được vẻ đẹp xung quanh – điều mà khi đi nhanh, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhận ra. Đâu đó bên kia rừng, tiếng chim hót vang vọng, hòa quyện cùng tiếng suối róc rách. Tôi mỉm cười, tiếp tục hành trình với tâm trạng hài lòngSau vài ngày nỗ lực không ngừng, tôi bắt đầu đến gần đỉnh núi. Đúng lúc này, tôi gặp lại Ngựa. Ngựa tỏ ra kinh ngạc khi thấy tôi đi xa đến vậy và thốt lên, “Rùa, sao ngươi có thể đi xa đến thế này mà không cần ai giúp đỡ?” Tôi chỉ mỉm cười, nhắc lại rằng tôi không thể chạy nhanh, nhưng lòng kiên trì của tôi không gì có thể lay chuyển. Nhờ sự chậm rãi, tôi mới có thể tận hưởng hết mọi cảnh vật, cảm nhận được sức mạnh của chính mình Cuối cùng, tôi đã đặt chân lên đỉnh núi. Dù không co Ngựa giúp, tôi vẫn tự mình chinh phục đỉnh cao mà bao lâu nay hằng ao ước. Nhìn xuống con đường mình đã vượt qua, tôi hiểu rằng không cần phải dựa vào người khác, chỉ cần lòng quyết tâm và sự kiên trì, mọi khó khăn đều có thể vượt qua
gựa và Rùa – Cuộc Hành Trình Đơn Độc của Rùa
Tôi – một chú rùa chậm chạp và kiên trì. Suốt bao năm qua, tôi vẫn giữ trong lòng một mơ ước, đó là được leo lên đỉnh ngọn núi cao chót vót mà từ dưới chân núi chỉ có thể thấy mờ mờ trong làn mây. Tôi biết mình không thể đi nhanh như các bạn khác, nhưng lòng tôi luôn cháy bỏng ước mong chinh phục đỉnh cao ấy.
Ngày nọ, tôi gặp Ngựa – loài động vật có vó chạy nhanh, thân hình cao lớn. Tôi nghĩ, nếu được Ngựa giúp, chắc hẳn tôi sẽ đến đích nhanh hơn. Tôi đánh bạo ngỏ lời nhờ Ngựa giúp mình một lần. Nghe xong lời đề nghị của tôi, Ngựa ngần ngừ giây lát rồi nhìn tôi, vừa tỏ vẻ tiếc rẻ vừa nói, “Rùa ơi, ngươi thật là đáng thương, nhưng ta e rằng ta không thể giúp ngươi. Ngươi quá chậm chạp, nếu ta giúp ngươi thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian và ảnh hưởng đến cuộc sống của ta.”Lòng tôi chùng xuống, nhưng tôi không bỏ cuộc. Ngày hôm sau, tôi tự mình bắt đầu cuộc hành trình leo núi. Chân tôi không khỏe, thân tôi nặng nề, nhưng tôi từng bước, từng bước chầm chậm tiến lên phía trước. Cứ đi một đoạn, tôi lại nhìn lên ngọn núi xa xăm và tự nhủ phải kiên trìBỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng nước chảy và cảm nhận được làn gió mát lạnh phả vào mặt. Đến một khúc quanh, tôi thấy một dòng suối nhỏ, trong veo. Tôi nhấp vài ngụm nước và nghỉ ngơi dưới bóng cây bên bờ suối. Ngay khi đó, tôi nhận ra, việc đi bộ chậm rãi giúp tôi cảm nhận được vẻ đẹp xung quanh – điều mà khi đi nhanh, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhận ra. Đâu đó bên kia rừng, tiếng chim hót vang vọng, hòa quyện cùng tiếng suối róc rách. Tôi mỉm cười, tiếp tục hành trình với tâm trạng hài lòngSau vài ngày nỗ lực không ngừng, tôi bắt đầu đến gần đỉnh núi. Đúng lúc này, tôi gặp lại Ngựa. Ngựa tỏ ra kinh ngạc khi thấy tôi đi xa đến vậy và thốt lên, “Rùa, sao ngươi có thể đi xa đến thế này mà không cần ai giúp đỡ?” Tôi chỉ mỉm cười, nhắc lại rằng tôi không thể chạy nhanh, nhưng lòng kiên trì của tôi không gì có thể lay chuyển. Nhờ sự chậm rãi, tôi mới có thể tận hưởng hết mọi cảnh vật, cảm nhận được sức mạnh của chính mình Cuối cùng, tôi đã đặt chân lên đỉnh núi. Dù không co Ngựa giúp, tôi vẫn tự mình chinh phục đỉnh cao mà bao lâu nay hằng ao ước. Nhìn xuống con đường mình đã vượt qua, tôi hiểu rằng không cần phải dựa vào người khác, chỉ cần lòng quyết tâm và sự kiên trì, mọi khó khăn đều có thể vượt qua
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69449 -
55042
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45929 -
Hỏi từ APP VIETJACK44118
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43394
