Quảng cáo
3 câu trả lời 105
Cuộc sống đầy những trải nghiệm là những chặng đường mà mỗi người phải trải qua. Một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi là chuyến đi học tập ở một vùng nông thôn xa xôi. Đó là một trải nghiệm không chỉ mở rộng tầm hiểu biết của tôi về thế giới mà còn là bài học về sự kiên nhẫn và tôn trọng đối với cộng đồng khác nhau.
Chuyến đi bắt đầu bằng những con đường nhỏ quanh co giữa những cánh đồng lúa mênh mông. Tôi ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên về vẻ đẹp tinh khôi của cảnh quan, với những hàng cỏ xanh mướt bên đường. Cảm giác hòa mình vào không khí trong lành của nông thôn làm cho tôi cảm thấy như đang trở về với thiên nhiên.
Tại đây, tôi được gặp gỡ những người dân tốt bụng và chân thành. Họ chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống hàng ngày, những khó khăn và niềm vui. Tôi nhận ra rằng, mặc dù họ có ít điều kiện hơn so với cuộc sống thành thị, nhưng họ sống với lòng hài lòng và tình thương gia đình.
Tôi còn có cơ hội tham gia các hoạt động cộng đồng, từ việc giúp đỡ trong việc trồng cây, chăm sóc vườn rau, đến việc dạy học cho các em nhỏ trong làng. Từ những hoạt động này, tôi học được rất nhiều về sự đoàn kết, sự chia sẻ và tinh thần cống hiến.
Chuyến đi đã giúp tôi nhận ra giá trị của sự đa dạng và sự đồng lòng trong cộng đồng. Tôi đã học được cách trân trọng những gì mình có và làm thế nào để đóng góp tích cực vào môi trường xung quanh. Còn nhớ mãi những khoảnh khắc bên những người bạn mới, những buổi hoàng hôn trên cánh đồng và tất cả những bài học quý báu từ chính cuộc sống ở nơi đó.
Chuyến đi này không chỉ là một kỉ niệm đẹp trong quá khứ mà còn là nguồn động viên lớn để tôi tiếp tục khám phá, học hỏi và tôn trọng cuộc sống với một trái tim rộng mở và sẵn sàng chia sẻ.
Những ngày mùa đông trời rét lạnh. Con gió buốt thổi qua khiến em phải co rúm người lại vì lạnh. Nhưng dù vậy, em vẫn hăm hở dậy từ sớm để chuẩn bị cho hành trình tuyệt vời ngày hôm nay.
Đúng 6h sáng, trời vẫn còn tối mịt, nhưng em đã đạp xe đến trường. Ở đó, các bạn và thầy cô đang đợi sẵn bên các chiếc xe buýt. Những thùng giấy, túi dứa đựng áo quần ấm và bánh kẹo do chúng em đóng gói ngày hôm qua đã được cất hết vào gầm xe. Sau khi điểm đanh đầy đủ, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Điểm đến của chúng em là một ngôi trường tiểu học ở một huyện vùng núi cách thành phố hai giờ di chuyển. Khi đến nơi, em thật sự sốc trước nhiệt độ ở đây. Bởi trên núi cao, không khí còn lạnh lẽo hơn dưới xuôi rất nhiều lần. Vậy mà các em nhỏ ở đây vẫn mặc rất phong phanh, không có áo ấm, thậm chí là đi chân đất. Nhìn các em nhỏ tím tái, co ro vì lạnh mà em cảm thấy vô cùng thương xót. Cùng các thầy cô và bạn bè, em bóc từng thùng giấy, túi dứa ra để phân phát áo quần ấm, bánh kẹo cho các bạn nhỏ. Nhìn các bạn sung sướng mặc áo ngay khi vừa nhận, rồi vội vã bóc bánh kẹo ăn tại chỗ, áo còn chưa kéo hết lên mà em nghẹn ngào xúc động. Suốt hơn hai tiếng đồng hồ, em liên tục di chuyển để phân phát đồ đạc, quên cả uống nước hay nghỉ ngơi. Nhìn nụ cười hạnh phúc của các bạn nhỏ, mà em quên đi cả cái rét và sự mệt nhọc.
Những ngày mùa đông trời rét lạnh. Con gió buốt thổi qua khiến em phải co rúm người lại vì lạnh. Nhưng dù vậy, em vẫn hăm hở dậy từ sớm để chuẩn bị cho hành trình tuyệt vời ngày hôm nay.
Đúng 6h sáng, trời vẫn còn tối mịt, nhưng em đã đạp xe đến trường. Ở đó, các bạn và thầy cô đang đợi sẵn bên các chiếc xe buýt. Những thùng giấy, túi dứa đựng áo quần ấm và bánh kẹo do chúng em đóng gói ngày hôm qua đã được cất hết vào gầm xe. Sau khi điểm đanh đầy đủ, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Điểm đến của chúng em là một ngôi trường tiểu học ở một huyện vùng núi cách thành phố hai giờ di chuyển. Khi đến nơi, em thật sự sốc trước nhiệt độ ở đây. Bởi trên núi cao, không khí còn lạnh lẽo hơn dưới xuôi rất nhiều lần. Vậy mà các em nhỏ ở đây vẫn mặc rất phong phanh, không có áo ấm, thậm chí là đi chân đất. Nhìn các em nhỏ tím tái, co ro vì lạnh mà em cảm thấy vô cùng thương xót. Cùng các thầy cô và bạn bè, em bóc từng thùng giấy, túi dứa ra để phân phát áo quần ấm, bánh kẹo cho các bạn nhỏ. Nhìn các bạn sung sướng mặc áo ngay khi vừa nhận, rồi vội vã bóc bánh kẹo ăn tại chỗ, áo còn chưa kéo hết lên mà em nghẹn ngào xúc động. Suốt hơn hai tiếng đồng hồ, em liên tục di chuyển để phân phát đồ đạc, quên cả uống nước hay nghỉ ngơi. Nhìn nụ cười hạnh phúc của các bạn nhỏ, mà em quên đi cả cái rét và sự mệt nhọc.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
5 49796
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 40459
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 36637