Quảng cáo
2 câu trả lời 6829
Không gian trong Thu rừng đang dịch chuyển theo góc nhìn từ xa đến gần của nhà thơ. Ở đây, thử vận dụng nguyên lý song hành (parallélism) theo Thi học cấu trúc Nga của R. Jakovson, có thể sẽ cho thấy sự phát lộ một không gian hiện thực và không gian tâm tưởng được Huy Cận thể hiện khá đa dạng qua từ, âm điệu, nhịp điệu, ngữ pháp câu…
Sắc trời trôi nhạt dưới khe><Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu Non xanh ngây với buồn chiều><Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.
Khi ngoại cảnh tác động đến nội tâm, hồn thơ của Huy Cận càng bộc lộ thấm thía nỗi buồn bã, cô đơn của con người. Cảnh và người như hòa quyện qua cụm từ đối xứng, láy đi láy lại, hết sức dạt dào và da diết:
Sầu thu lên vút song song,
Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu
Sự tăng cấp của nỗi buồn lan tỏa theo không gian và dằng dặc theo thời gian. Trong mắt nhà thơ dãy núi xanh xa xa cũng đắm say trước phong cảnh buồn và đẹp của chiều thu. Đặc biệt, từ “ngây” trong hai câu thơ cuối của bài thơ như có một hấp lực tạo nên một khung cảnh với cảm xúc thật tuyệt vời:
Non xanh ngây cả buồn chiều.
Cố nhiên, cảm xúc “ngây” ở đây không giống với cái “ngây” của Hồ Tôn Hiến lúc nghe Kiều đánh đàn Lạ thay mặt sắt cũng ngây vì tình. Nếu câu thơ trên, Nguyễn Du phân tích tài tình cái “mặt sắt” đang được “tháo dở” để hiện ra bản chất háo sắc của Hồ Tôn Hiến qua từ “ngây”- say đắm thì câu thơ của Huy Cận mô tả cảm xúc ngất ngây thật dạt dào, như sự cộng hưởng của tạo vật trước cảnh sắc, trước cái đẹp hoang sơ, thuần khiết của trời và đất, của một chiều thu muộn…
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK209997
-
Hỏi từ APP VIETJACK158451
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
135621 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
70479 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
47693 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
36870 -
Hỏi từ APP VIETJACK34477
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
34143
