Quảng cáo
2 câu trả lời 296
Trên một thảo nguyên kia, có một chú ngựa con màu trắng rất xinh đẹp. Chú có một bộ lông màu trắng bồng bềnh như ánh mây trên vòm trời xanh bao la. Mẹ chú rất là yêu thương chú.
Hằng ngày, chú theo mẹ để học hỏi những bài học quý giá, nào là đá chân về phía sau, phi những nước đại mạnh mẽ, đặc biệt là hí lên thật to khi gặp nguy hiểm. Mẹ chú căn dặn chú rằng:
– Con phải luôn ở bên cạnh mẹ đấy. Khi thấy nguy hiểm thì hãy hí lên thật to để gọi mẹ nhé !
Chú ngựa con vâng lời mẹ. Hằng ngày chú luôn đi theo sát bên mẹ. Chú tập hí lên những tiếng non nớt, bập bẹ nghe thật là đáng yêu. Nghe được tiếng hí ấy, mẹ chú cảm động và vui sướng vô cùng.
Sống bên cạnh nhà chú ngựa trắng con là anh đại bàng dũng mãnh. Hằng ngày từ lúc sáng sớm, anh đã vung đôi cánh to khỏe của mình để bay lượn trên bầu trời. Anh nghiêng bên nào là chao bên ấy. Anh cất lên những tiếng kêu đầy kiêu hãnh. Chú ngựa trắng con thấy anh đại bàng bay lượn thì thích lắm. Chú ao ước có được đôi cánh như anh đại bàng. Có lần Chú hỏi anh đại bang:
– Anh đại bàng ơi ! Làm sao để có được đôi cánh như anh ?
Anh đại bàng đáp:
– Em phải rời xa mẹ để đi tìm đôi cánh cho mình. Em cứ quấn quýt bên mẹ mãi thì bao giờ mới có cánh.
Thế là chú ngựa trắng con đến gặp mẹ để xin được đi xa với anh đại bàng để khám phá thế giới. Mẹ chú đồng ý. Hai anh em đi lên đường đi ngay. Chẳng mấy chốc, hai anh em đã đi rất xa. Tuy chưa tìm ra đôi cánh cho mình nhưng ngựa trắng con đã nhìn thấy những điều kì lạ. Ngựa trắng con thích thú vô cùng. Vì mãi ham chơi nên chú quên mất thời gian để về bên mẹ.
Khi màn đêm đang chuẩn bị buông xuống, ông mặt trời cũng đã đi ngủ sau những rạn núi, thì bất chợt có tiếng hú ghê rợn của một con soi. Sói xám đã phát hiện ra chú ngựa trắng con. Ngựa trắng con thấy sói xám thì sợ hãi. Chú hí lên những tiếng thật to và dài để gọi mẹ nhưng không thấy mẹ đâu vì chú đã đi quá xa nhà mình. Con sói xám nhìn chú ngựa trắng con thì thèm nhỏ dãi, nó nghĩ thầm:
– Ha ha ha ! Mình lại có được một miếng mồi ngon
Khi sói xám chuẩn bị vồ lấy chúa ngựa trắng con thì anh đại bàng từ trên cao nhìn thấy.
Anh lao xuống từ trên cao nhanh như một viên đạn. Anh giáng một đòn thật đau vào đầu con sói. Con sói xám thấy vậy liền la lên và bỏ chạy một mạch vào rừng.
Chú ngựa trắng thấy anh đại bàng thì mếu máo khóc và gọi mẹ. Anh đại bàng dỗ dành chú và nói:
– Đừng khóc ! Để anh đưa em về với mẹ !
Ngựa trắng con trả lời:
– Nhưng em không có đôi cánh như anh !
Anh đại bàng cười. Anh chỉ vào bốn chân của chú ngựa trắng con và nói:
– Đây là cánh của em ! Nếu em phi nước đại, có thể em “bay” nhanh hơn cả anh đấy chứ !
Thế là anh đại bàng tung đôi cánh bay lên phía trước. Chú ngựa trắng con hí lên tiếng kêu vui mừng. Chú phi những nước đại đuổi theo sau anh đại bàng để trở về với mẹ. Chú thấy đôi chân mình thật sự bay như anh đại bàng
Ý nghĩa câu chuyện
nghĩa của câu chuyện muốn nhắn nhủ mỗi người chúng ta phải luôn biết phấn đấu, tìm tòi những điều mới lạ. Phải biết đi đây đi đó để học hỏi những điều kì thú mà mình chưa biết. Hơn nữa, nhờ ra đi tới những vùng đất mới, ta mới có thể khám phá được khả năng của mình. Qua đó, ta khiến bản thân ngàng càng tiến bộ, phát triển hơn, bay cao bay xa hơn.
Ngày xưa, có một chú Ngựa Trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú yêu chú lắm. Mẹ hay căn dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đây. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Mỗi khi nghe mẹ gọi, Ngựa Trắng hí lên những tiếng non nớt thật đáng yêu. Những lúc ấy, ngựa mẹ vô cùng vui sướng. Ngựa mẹ chỉ thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu mạnh mẽ.
Gần nhà chú Ngựa Trắng ấy có anh Đại Bàng Núi. Anh ta sải cánh thật vững vàng. Mỗi lúc lượn vòng, cánh không động, khẽ nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa Trắng mê quá, chú cứ ước ao như anh Đại Bàng. Có lần chú nói với Đại Bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng đáp:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn bên mẹ mãi thì bao giờ mới có cánh.
Thế là Ngựa Trắng xin phép mẹ lên đường cùng Đại Bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh" đâu nhưng Ngựa Trắng đã gặp nhiều cảnh lạ, Ngựa thích thú vô cùng nhưng chỉ phiền là trời mỗi lúc một tối, thấp thoáng đâu đây những vệt sáng sao trời.
Bỗng có tiếng “hú... ú... ú” vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi trong bóng tối hiện ra một con Sói Xám sừng sững ngáng đường. Ngựa Trắng mếu máo gọi mẹ. Sợ quá, Ngựa nhắm nghiền mắt lại.
Sói Xám cười man rợ và nhảy chồm lên.
Sói nghĩ bụng:
- Mình sẽ có được miếng mồi ngon.
Khi Sói Xám nhảy chồm tới Ngựa Trắng thì Đại Bàng đã kịp lao tới giáng mạnh xuống giữa trán Sói Xám. Sói hét to:
- Ối!
Thế rồi, Sói cúp đuôi chạy một mạch về rừng.
Ngựa Trắng mở mắt thấy loang loáng bóng Đại Bàng Núi. Ngựa Trắng lại khóc, gọi mẹ, Đại Bàng dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
Ngựa Trắng mếu máo:
- Nhưng em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân của Ngựa Trắng.
- Cánh của em đấy chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn “bay” nhanh hơn anh đấy chứ!
Đại Bàng Núi sải cánh, Ngựa Trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như cánh của Đại Bàng.
Kể lại câu chuyện Đôi cánh của Ngựa Trắng - Mẫu 2
1. Tranh 1: Ngày xưa có một chú Ngựa Trắng, có bộ lông trắng nõn nà như một đám mây trên nền trời xanh. Mẹ chú yêu chú lắm, lúc nào cũng dặn dò:
- Con phải luôn ở cạnh mẹ đấy. Hãy hí to lên khi mẹ gọi nhé.
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày còn tiếng ngựa non hí cũng thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên chỉ thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai.
2. Tranh 2: Gần nhà Ngựa có một anh Đại Bàng Núi. Đó là một chú đại bàng con nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi khi nó liệng vòng, bóng loang loáng đổ xuống bãi cỏ. Ngựa Trắng rất mê, cậu ao ước được bay như Đại Bàng Núi.
- Anh Đại Bàng ơi! Làm sao để có cánh như anh? Đại Bàng đáp lại:
- Phải đi tìm. Cứ quanh quẩn cạnh mẹ thì bao giờ mới có cánh.
3. Tranh 3: Thế là Ngựa Trắng xin phép mẹ lên đường cùng anh Đại Bàng. Thoáng cái, cả hai đã đi xa lắm rồi. Ngựa Trắng thích lắm vì được gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là trời đang ngày càng tối dần
4. Tranh 4: Bỗng có tiếng hú vang vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi một con Sói Xám sừng sững đứng ngáng đường. Ngựa con sợ hãi, mếu máo gọi mẹ..
5. Tranh 5: Sói Xám cười man rợ và nhảy bổ đến Ngựa con.
- Ối! Thì ra không phải tiếng Ngựa con mà là tiếng Sói Xám rống to. Đúng lúc Sói Xám định vồ Ngựa con, Đại Bàng từ trên cao lao vun vút tới, giáng một cú thật mạnh vào trán làm Sói Xám đau điếng hoa cả mắt, hốt hoảng cụp đuôi bỏ chạy
6. Tranh 6: Ngựa Trắng vẫn khóc mãi không thôi, gọi mẹ. Đại Bàng dỗ dành.
- Đừng khóc nữa! Anh sẽ đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh.
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa con, bảo:
- Cánh của em đây chứ đâu. Nếu phi nước đại, em còn nhanh hơn cả anh nữa đấy chứ. Thế rồi cả hai tung vó, sải cánh trở về nhà. Ngựa Trắng vui lắm cảm giác như mình đang bay.
Kể lại câu chuyện Đôi cánh của Ngựa Trắng - Mẫu 3
Bức tranh 1: Ngày xưa có một chú ngựa trắng, trắng nõn nà như một đám mây trên nền trời xanh. Mẹ chú ta rất yêu chú, lúc nào cũng dặn: - Con phải ở cạnh mẹ đây. Con hãy hí to lên khi mẹ gọi nhé. Ngựa mẹ gọi con suốt ngày và tiếng ngựa non hí cũng thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy cho con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai.
Bức tranh 2: Gần nhà Ngựa có anh Đại Bàng Núi. Đó là một chú đại bàng non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ. Ngựa Trắng rất mê và ao ước được bay như Đại Bàng Núi. - Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh? - Phải đi tìm. Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh.
Bức tranh 3: Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng Đại Bàng. Thoáng cái, cả hai đã đi xa lắm. Chưa thấy đôi cánh đâu nhưng Ngựa Trắng đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối.
Bức tranh 4: Bỗng có tiếng hú vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi một con Sói Xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con sợ quá, mếu máo gọi mẹ..
Bức tranh 5: Sói Xám cười man rợ và nhảy chồm đến Ngựa con. - Ối! Không phải tiếng Ngựa Trắng mà là tiếng Sói Xám rống to. Thì ra, đúng lúc Sói Xám vồ Ngựa con, Đại Bàng từ trên cao lao tới, giáng một cú thật mạnh vào trán Sói làm cho Sói Xám đau điếng hoa cả mắt, hốt hoảng cúp đuôi chạy mất.
Bức tranh 6: Ngựa Trắng vẫn khóc, gọi mẹ. Đại Bàng dỗ dành. - Đừng khóc nữa! Anh sẽ đưa em về với mẹ! - Nhưng mà em không có cánh. Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa, bảo: - Cánh của em đấy chứ đâu. Nếu phi nước đại, em còn bay nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ. Thế rồi cả hai sải cánh, tung vó trở về nhà. Ngựa Trắng cảm giác như mình đang bay.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK24723
-
Hỏi từ APP VIETJACK24516
-
Hỏi từ APP VIETJACK16703
-
Hỏi từ APP VIETJACK13227