Quảng cáo
4 câu trả lời 289
Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng ông đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn.
Nhà tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Bạn phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Tiếng chim hót ríu rít vang vọng cả khu vườn. Tiếng trái cây đung đưa theo nhịp… Không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách chăm sóc các loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay những loại cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi chẳng thể nhớ được hết, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe ông nói.
Mỗi lần tưới cây xong xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi dưới vườn cây. Ông sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Tôi chăm chú lắng nghe, cảm nhận câu chuyện của ông. Cuộc sống thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhìn thấy đôi mắt hiền từ của ông dường như đang nhớ lại một thời đã xa.
Qua những câu chuyện của ông, tôi dần lớn lên. Tôi thầm cảm ơn những ngày tháng được sống cùng ông nội. Vì ông đã dạy cho tôi những bài học thật giá trị. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy yêu thương và kính trọng ông rất nhiều.
Mỗi lần về quê thăm ông bà ngoại, tôi đều có những trải nghiệm thật đáng nhớ. Vùng quê thanh bình đem đến nhiều điều tuyệt vời và thú vị.
Đó là những buổi chiều cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá ngoài đồng, hay ăn đồ ăn của bà,.... Thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhưng có lẽ có một kỉ niệm không đáng nhớ mà tôi vẫn còn nhớ mãi cho đến bây giờ. Dù rất ngại khi phải nói ra nhưng trong cuộc đời ai mà chẳng có những giây phút lỗi lầm. Câu chuyện này là hoàn toàn có thật và cho tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy xấu hổ vì suýt nữa đánh mất một tình chị em đẹp.
Vào một mùa hè, tôi được bố mẹ cho về quê thăm ông bà và nghỉ hè. Vì là một đứa trẻ con mới lên sáu nên tôi vẫn chưa hiểu được gì nhiều. Hôm ấy, một buổi chiều hè nóng nực, cái Nghĩa nhà hàng xóm gọi tôi và em Nin ( cô em họ bằng tuổi với tôi) sang khoe món đồ chơi bạn ấy mới được bố mua tặng. Nghĩa lôi ra một cái quạt cơ hình chú chó với những chiếc cánh thật là đặc biệt. Chiếc quạt có 3 cái cánh quạt màu xanh nõn chuối giống như màu chủ đạo của thân quạt và được xếp so le nhau trên một trục. Khi quay nhanh, cánh quạt tạo ra một đường tròn thật đẹp mắt, lại còn được lồng trong một chú chó vô cùng đáng yêu thì ai nhìn cũng mê. Vừa có chút ghen tị, vừa có lòng ham muốn được sở hữu món đồ xinh xắn đó nên nhân lúc Nghĩa ra ngoài, tôi đã lấy trộm nó giấu vào trong người Nin. Sau đó, tôi kéo em bỏ về, tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chiều tối, bên phía nhà hàng xóm có tiếng ồn ào. Tôi ra ngoài hiên thì thấy Nghĩa đang khóc và được gia đình dỗ dành. Bà ngoại, tôi và Nin chạy sang, nhìn thấy chúng tôi, Nghĩa vừa khóc vừa nói:
- Cái quạt con chó của tớ bị mất rồi, tớ tìm khắp nơi mà không thấy!
Thấy Nghĩa khóc lóc như vậy, tôi thấy rất áy náy nhưng vẫn cố tình lờ đi vì tôi thật sự rất thích chiếc quạt. Chúng tôi về nhà và tôi tưởng mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đó. Không may, ít lâu sau bà tìm thấy một vật gì đó dưới gầm giường trong khi dọn dẹp. Bà nhận ra đây chính là chiếc quạt của Nghĩa. Nét mặt bà thay đổi nhanh chóng, bà quay về phía chúng tôi, nghiêm giọng:
- Ai lấy đồ chơi của Nghĩa?
Lúc đó, trong đầu tôi không còn gì ngoài việc lo sợ sẽ bị mọi người mắng, tôi buột miệng nói luôn:
- Không phải con, là em Nin lấy trộm của bạn ấy ạ!
Sau đó, tôi nhìn Nin với ánh mắt cầu cứu. Nin thấy vậy sợ hãi ra mặt, nhưng cũng chỉ biết ấp úng, không nói được lời nào.
Bà tức giận cầm tay kéo Nin sang nhà xin lỗi và trả lại đồ chơi cho Nghĩa. Biết tính em Nin hiền lành và hay nhường nhịn nên tôi tặc lưỡi định để mặc mọi chuyện. Nhưng không, khi Nin quay lại nhìn tôi, ánh mắt biết nói rưng rưng thì tôi mới giật mình nhận ra mình đã phạm phải không chỉ là một mà là HAI sai lầm nghiêm trọng. Sau đó, chúng tôi về nhà, ăn cơm rồi đi ngủ. Ngày hôm sau, thấy Nin không nói gì, cũng không dám sang chơi nhà Nghĩa nữa mà chỉ lẳng lặng mân mê mấy món đồ chơi bằng nhựa trong nhà, tôi không cầm lòng được, òa khóc nói:
- Chị xin lỗi, tại vì lúc đó do thèm muốn cái quạt và sợ bị bà mắng nên chị đã buột miệng đổ tội cho em. Chị biết lỗi rồi, mong em đừng giận chị nữa!
Lúc bấy giờ, Nin mới quay về phía tôi, mỉm cười:
Chị biết lỗi là em vui rồi, em cũng có giận chị nhiều đâu. Lần sau chị đừng làm như vậy nữa nhé! Đến lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Từ hôm ấy, tình chị em họ của chúng tôi càng thắm thiết hơn.
Trải nghiệm tuổi thơ ngày đó đã mang lại cho tôi nhiều suy nghĩ. Nó mang lại bài học quý giá về sự trung thực; bài học về việc không được tham lam, dám chịu trách nhiệm với mọi hành động do bản thân mình gây ra. Và đặc biệt hơn, tôi đã có những tình cảm thân thiết thật sự. Tôi đã dành nhiều thời gian hơn với Nin và lưu giữ tình bạn tốt đẹp này cho tới tận bây giờ.
Năm 2020 vừa qua thật là một thử thách lớn trong cuộc đời của con.Mọi thứ thật quá nằm ngoài sức tưởng tượng:thiên tai,bão lụt,hạn hán nổi lê ở khắp nơi,nhất là đại dịch COVID-19 thật là một thảm hoạ của loài người.
Corona làm đảo ngược cuộc sống cuả mọi người,gây ra nhều hậu quả nặng nề về cả thể chất và tinh thần với mọi người.Và với con,con không được đi học,không được vui chơi với bạn bè,con cảm thấy cô đơn và buồn bã trong suốt cả đợt dịch dài vài tháng vừa qua.
Bắt đầu là từ khi sau kì nghỉ Tết,những ca nhiễm dịch đầu tiên bắt đầu xuất hiện và gay ra nhiều sự hoang mang trong cả bản thân con và cộng đồng của chúng ta.Tin giả tràn lan trên các mạng xã hội,trên các phương tiện truyền thông không chính thống,tạo nên nhiều cuộc tranh luận gay gắt giữa mọi người với nhau,gây tiếng xấu cho nhiều người.
Học tập trong thời dịch cũng khó khăn vô cùng.Việc học tập được chuyển lên dạy trực tuyến trên truyền hình và trên ứng dụng zoom.Và chắc chắn,hiệu quả không thể bằng được như học ở trường rồi.Thày cô không thể trực tiếp quan tâm đến học sinh của mình,việc trao đổi giữa các bạn với con cũng khó khăn hơn đôi chút.Nhưng việc học trực tuyến cũng làm cho con có thêm nhiều kiến thức về cuộc sống này như cách xử lí thông tin,ý thức tự học,biết thêm nhiều điều thú vị hơn về môi trường mạng.Học thực sự vừa là 1 thử thách vừa là 1 bài học bổ ích với mọi người.
Covid-19 cũng gây ra nhiều tác động không tích cực mới tới tinh thần của mọi người,và có thể nói là tiêu cực với một số người.Các chương trình giải trí không thể diễn ra vì tình hình phức tạp của dịch,công việc bị trì hoãn,giảm lương,cắt lương làm cho tình hình kinh tế của nhiều gia đình trở nên suy sụp,khó khăn hơn.Bằng chứng là các vụ việc thương tâm về việc bị trầm cảm,dẫn đến các quyết định sai lầm,ảnh hưởng tiêu cực đến sức khoẻ.hay thậm chí là tự két liễu cuộc đời mình.Đó thật là 1 mặt đáng buồn của dịch covid-19 này
Nhưng trong cái thời đại dịch này,nhiều cái nhìn chân thực về cuộc sống đã để lại nhiều bài học với mỗi người chúng ta.Ôi thật đáng buồn làm sao khi thấy cảnh mọi người tranh nhau mau đồ về tích trữ,chỉ nghĩ đến sựu an toàn của bản thân mà đâu nghĩ cho những người khó khăn khác đang cần nó hơn,hay những y bác sĩ ở tuyến đầu chống dịch.Nhưng nó cũng để lại cho chúng ta nhiều tấm gương sáng ví dụ như cây ATM gạo,quán cơm 2 ngàn cho người nghèo,khẩu trang,các xuất quà miễn phí cho người có hoàn cảnh khó khăn.Và nhất là các y bác sĩ,các cán bộ chiến sĩ tuyến đầu chống dịch,những người ngày đêm thức trắng vì nhân dân,vì sự an toàn của nhân dân.Trong những nagỳ mà Đà Nẵng,Quảng Nam trở thành tâm dịch,các bác sĩ ở bệnh viện Bạch Mai Hà Nội,Chợ Rẫy Thành phố HỒ CHÍ MINH đã không ngại xa xôi vào giúp đỡ.Những chiến sĩ cán bộ thức đêm canh giữ biên giới,ngày đêm chống dịch cùng nhân dân,làm cho người ta phải cảm động làm sao!
Trong cái thời dịch bệnh này,đâu phải chỉ có những vấn đề tiêu cực được nêu gương,mà còn là những bài học bổ ích cho mỗi người chúng at.Con mong đại dịch sẽ kết thúc để con được gặp mẹ,để các gia đình được đoàn tụ,mọi người sống yên vui,cuộc sống trở lại bình thường.
Mỗi người đều có rất nhiều những trải nghiệm đáng nhớ. Nhưng chắc hẳn những trải nghiệm cùng với người thân trong gia đình luôn đẹp đẽ nhất.
Chắc hẳn mỗi người đều nhớ như in về lần đầu tiên đi học. Tôi cũng vậy. Sáng hôm đó, tôi thức dậy từ rất sớm. Sau khi ăn sáng xong, tôi đeo chiếc cặp mới để chuẩn bị đến trường. Đúng bảy giờ, ông nội chở tôi đi học trên chiếc xe đạp cũ. Đường phố hôm nay thật tấp nập.
Tôi thì cảm thấy vô cùng háo hức. Tôi mặc bộ đồng phục mới, đi đôi dép mà mẹ đã tặng cho tôi. Ông nội đi gửi xe rồi dắt tôi vào trường. Cô giáo đã đứng ở cửa lớp để đón chào học sinh mơi. Tôi nhìn cô giáo, rồi quay lại nhìn ông. Ông mỉm cười, và còn nói lời động viên tôi:
- Đi đi cháu, ông tin cháu gái của ông!
Khi nghe ông nói, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi chào tạm biệt ông và ngồi vào chỗ theo sự sắp xếp của cô.
Tiết học đầu tiên, cô giáo yêu cầu cả lớp sẽ tự giới thiệu về bản thân. Tôi nhớ đến lời ông nội dặn phải luôn tự tin. Tôi đã giới thiệu cho cô giáo và các bạn nghe về bản thân. Sau khi tiết học kết thúc, các thành viên trong lớp đã thêm hiểu nhau hơn.
Những tiết học sau đó đều rất vui vẻ. Chúng tôi chăm chú lắng nghe tiếng cô giáo giảng bài. Sau đó, cô giáo yêu cầu cả lớp đọc đồng thanh theo cô. Giọng đọc của cả lớp nghe thật to và rõ ràng. Tiết học đầu tiên thật suôn sẻ. Tôi còn hăng hái giơ tay phát biểu và được cô giáo khen nữa. Điều đó khiến tôi rất hạnh phúc. Chiều về, khi nhìn thấy ông nội, tôi sung sướng chạy ùa vào lòng ông. Trên đường về nhà, tôi kể cho ông nghe về buổi học đầu tiên. Ông còn khen tôi ngoan ngoãn. Tôi cảm thấy hãnh diện lắm.
Ngày đầu tiên đi học thật tuyệt vời. Nhờ có ông nội, tôi đã trở nên tự tin hơn, hòa đồng hơn. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt để ông nội cảm thấy tự hào về cháu gái của mình.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
5 49796
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 40459
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 36637