Ai trong chúng ta cũng đều có một tuổi thơ đáng nhớ, nơi đó chất chứa biết bao kỷ niệm vui buồn. Tất cả những kỷ niệm đó đều mang đến cho chúng ta những trải nghiệm thú vị, giúp chúng ta trưởng thành hơn. Kỷ niệm tuổi thơ của em thế nào? Hãy viết bài văn kể lại kỉ niệm đó.
Quảng cáo
2 câu trả lời 1836
Tuổi thơ có lẽ là quãng thời gian tươi đẹp nhất của con người bởi ở đó có sự hồn nhiên ngây thơ hết mực trong sáng của mỗi chúng ta. Càng lớn lên cuộc sống chật hẹp có biết bao chuyện phải lo toan suy nghĩ thì chúng ta mới cảm thấy càng trân trọng biết bao những kỉ niệm hồi thơ ấu cho dù đó là buồn hay vui.
Tôi còn nhớ hồi trước hồi còn học lớp 2 tôi đã có một kỉ niệm khá sâu sắc ddoodi với một cô bạn cùng lớp. Đấy cũng không biết là kỉ niệm vui hay buồn nhưng kỉ niệm đó đẫ để lại cho tôi rất nhiều những bài nhân sinh sâu sắc mà đến tận bây giờ tôi cũng thể nào có thể quên được kỉ niệm này cùng người bạn năm ấy. Hồi đó cứ cuối tuần là cô giáo châm vở chính tả. Cô thường cử con bé lớp trưởng đi kiểm tra giúp cô. Ngày hôm trước vì mải chơi quên không làm bài, sáng đến lớp thấy các bạn nhốn nháo tôi mới phát hiện ra là mình chưa viết bài. Tôi vội vàng nảy ra một suy nghĩ là nhờ cậy con bé lớp trưởng lấp liếm tội giúp mình. Nhưng bực mình thay nhờ gẫy miệng mà nó cũng nói đi nói lại một câu: không được đâu! Lúc đó trong đầu chỉ nghĩ đến: “ sao con này đáng ghét thế không biết ”. Đến lúc kiểm tra vở y ằng tên tôi bị nêu lên là thiếu. Tôi rất ực mình với con bé lớp trưởng vì đã không giúp đỡ bạn bè làm tôi phải làm bản kiểm điểm. Vì muốn trả thù tranh thủ lúc nó ra ngoài tôi đã lén giấu cặp nó vào nhà vệ sinh. Chiều hôm đấy nó về muộn nhất trường vì tìm mãi mới tìm thấy cặp.Trên đường về tôi vừa nghĩ trong bụng vừa hả hê vì xả đuộc cơn tức. Sáng hôm sau đến lướp tôi thấy acr lớp rầm rộ bàn tán hỏi chuyện gì thì mới hay cả lớp đâng xôn xao ngạc nhiên vì lướp trưởng bị làm bản kiểm điểm. TRong khi nó học rất giỏi lại rất ngoan luôn được thầy cô giáo tuyên dương. Hỏi ra tội thì tôi được biết nhỏ lớp trưởng phải lfam bản kiểm điểm vì tội che giấu giúp bạn không gương mẫu. Lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng hôm qua nhỏ lớp trưởng đã che giấu hộ mình nhưng cô đã phát hiện ra và mình đã làm liên hụy tới bạn. Bố mẹ của nhỏ lớp trưởng rất nghiêm khắc nghe bọn ở lớp kể tối qua nó bị bố mẹ đánh rất nhiều vì tội phải làm bản kiểm điểm, đi học về muộn so với mọi khi. Tôi thấy ân hận và day dứt rất nhiều, tôi đã gây ra hai tội lớn khiến người bạn đã hết mực giúp đỡ mình bị chịu tội oan. Tôi đã quyết định gặp trực tiếp nhỏ lớp trưởng để nói lời xin lỗi và tự hứa với lòng mình sẽ chịu trách nhiệm với chính bản thân mình để không gây phiền hà đến nngười khác, không để người khác phải chịu tổn thương vì những hành động thiếu suy nghĩa của mình.
Cuộc đời là một chuyến phiêu lưu dài, những nơi bạn đặt chân qua chính là nhà, và quá khứ cũng vậy. Thực tại mang nhiều lo toan, bộn bề, nhưng sâu thẳm trong trái tim là nơi cất giữ một góc nhỏ với tên gọi tuổi thơ, xoa dịu đi sự vội vã của nhịp sống hiện đại.
Dàn ý
1. Mở bài
Giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ: được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm…
2. Thân bài
Hoàn cảnh xảy ra sự việc đó.
Diễn biến của sự việc.
Suy nghĩ, cảm nhận về sự việc.
3. Kết bài
Cảm nhận của em về kỉ niệm.
Bài làm
Có ai đó đã từng nói rằng: “Người ta không thể sống thiếu kỉ niệm nhưng cũng không thể chỉ sống bằng những kỉ niệm”. Những kỉ niệm là hành trang và là những bài học với khó quên của chúng ta . Vậy kỉ niệm khó quên dược của bạn là gì? Với tôi, đó là về 1 lần được điểm kém .
Hôm nay cô Tân trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đến chỗ tôi đặt bài của tôi xuống bàn, với vẻ không vui. Tôi nhìn vào bài kiểm tra. Ôi trời ! một điểm 6 to tướng, tôi bắt ngờ, không tin được .
Tôi bình tĩnh nhìn lại, số 6 to tướng màu đỏ trên đề như chê bai tôi. Tôi lặng lẽ cất bài vào,rồi ngó xung quanh có ai giống như tôi. Nhưng bạn nào cũng vui vẻ với kết quả bài thi , chẳng ai để ý đến tôi cả . Chắc họ nghĩ rằng tôi lại được điểm 9 hay 10. Vì tôi là một trong hai người giỏi văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ tôi thấy càng xấu hổ.
Rõ là đề bài yêu cầu tả một dòng sông vậy mà tôi lại tả những kỉ niệm với nó . Đề bài thì không khó, chỉ tại tôi quá tự tin, chẳng chịu đọc kĩ đến nỗi nhìn cái này sọ cái kia và cuối cùng là sai đề. Đáng ra tôi nên không quá đắc ý. Đáng nhẽ tôi không nên quá tự cao và quên luôn lời cô nhắc nhở: “Các em hãy đọc kĩ đề bài ”. . Đáng đời thật sự – Tôi tự nhủ.
Đúng lúc ấy, bạn Lam nói thầm bên tai tôi, giọng vui mừng:
– Giang ơi! Hôm nay tớ được 8 điểm nhé! Tớ đã cố gắng rất nhiều . Bây giờ mới thấy kết quả đó. Tớ vui lắm . Chắc ba mẹ tớ cũng xẽ rất vui cho xem. Mà sao nhìn cậu buồn thế, vui lên xem nào.
Nghe Lam nói, tôi lại càng buồn và hổ thẹn. Lam thì sung sướng với điểm 8 đầu tiên của môn văn. Còn tôi, kẻ vẫn coi điểm 8 là điểm thấp thì hôm nay lại bị điểm 6! Không từ nào có thể tả hết nỗi buồn của tôi lúc đấy.
Nhưng đó cũng là bài học đắng nhớ để mỗi lúc nhớ đến nó tôi xẽ không còn tự cao, cho rằng bản thân mình thế là giỏi rồi . Không còn chủ quan nữa.
Chắc hẳn ai cũng có ít nhất một kỉ niệm buồn nhưng đừng buồn khi nhớ về nó . Mà hãy lấy nó làm điểm tựa để bước tiếp về phía trước.
tui tặng bạn cả dàn ý
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
53266
-
Hỏi từ APP VIETJACK43234
-
Hỏi từ APP VIETJACK42302
-
Hỏi từ APP VIETJACK37716