Quảng cáo
6 câu trả lời 2866
Có người nói thời gian đẹp nhất của một ngày không phải là lúc bắt đầu mà khi ngắm nhìn nó kết thúc. Còn gì tuyệt vời hơn khi kết thúc cuộc sống thường ngày một cách trọn vẹn: ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống trên biển?
Một buổi chiều đầy gió lộng trên biển. Không phải ngọn gió mát lành của buổi sớm, buổi chiều trên bãi cát thật thơ mộng với ngọn gió dịu nhẹ, nhẹ nhàng vuốt ve lên mái tóc người rảo bước. Có người thích hình ảnh mặt trời buổi sớm- rất tươi sáng và tràn đầy sức sống hay buổi trưa- thật chói chang và mạnh mẽ, … nhiệt huyết. Tôi lại thích mặt trời ngay lúc này- hoàng hôn. Mặt trời đã cháy và tỏa sáng hết mình và giờ đây là những tia sáng vàng nhạt, chuyển dần sang màu cam, đỏ. Màu của sự lặng yên, thanh bình lan tỏa khắp không gian: trên những bờ cát nhuốm cam trải dài tít tắp, phản chiếu từ những con sóng vẫn chưa thôi tinh nghịch đuổi nhau từ tận chân trời. Bầu trời và mặt biển giờ đây chỉ là một: những đám mây trôi lững thững cuối ngày, những cánh chim vội vã về tổ và mặt trời là điểm giao nhau duy nhất ở đường chân trời. Cảnh không buồn, nó cho ta cảm giác yên bình, không cần bon chen, không cần vội vã vì mình đã làm hết mình cho một ngày. Hoàng hôn chính là món quà tuyệt vời nhất mà biển dành tặng ta.
Biển rất giỏi trong việc đoán biết tâm trạng con người và đồng điệu cùng với những dòng cảm xúc ấy. Những sóng vẫn không thôi nô đùa cuối ngày, cùng nhau hát ta nghe khúc ca về những câu chuyện, những con người phương xa- những người, những nơi ta chưa từng biết đến nhưng vẫn rất phấn khích. Trên bãi cát giờ đây là những chiếc ống kính mong bắt trọn những khoảnh khắc diệu kì, những cặp đôi cùng nhau bước đi để và khúc tình ca của biển, và những người như tôi: chỉ đơn giản là ngắm nhìn và lắng nghe… Phía xa, những đoàn thuyền đang chuẩn bị ra khơi. Những lời chúc vợ nhắn gửi chồng, những “câu hát căng buồm với gió khơi” mong một hành trình suôn sẻ; những đứa bé lúi húi nhặt tìm vỏ ốc bị trôi dạt vào bờ, thỉnh thoảng đưa lên tai để lắng nghe, … càng làm cho cảnh biển thêm thanh bình biết mấy!
Mặt trời cứ lặng lẽ xuống sau những bước chân, những lời chúc lên đường và sau ánh mắt chiêm ngưỡng của tôi. “Sóng đã cài then, đêm sập cửa”, bóng tối bắt đầu bao phủ không gian. Và mặt biển rất nhanh chóng cởi bỏ màu vàng cam bình yên để khoác cho mình bộ áo mới: màu xanh than huyền bí cùng lấm chấm những ánh sao lấp lánh. Xa xa, những ngọn đèn hải đăng đã thắp, những chiếc thuyền mang ánh sáng lênh đênh để thắp lên hi vọng và ước mơ trong lòng biển đang dần tối. Gió bắt lành lạnh. Biển vẫn ngân vang những khúc ca bất diệt của mình. Tôi nghe đó là những bài ca về cuộc sống cũng có thể là về tình yêu, về niềm tin, về con người hay chính về chính nó chẳng hạn!
Đến với biển vào thời khắc hoàng hôn, một lần hay nhiều lần vẫn không thể thôi bị cuốn hút và nhung nhớ. Vẻ đẹp thanh bình của mẹ biển cả không thể so sánh với nơi núi non hùng vĩ hay thị thành nhộn nhịp được. Đến với vùng biển, ngắm nhìn một khoảnh khắc hoàng hôn, chắc chắn bạn sẽ không phải hối tiếc đâu!
Quê tôi là một làng chài ven biển. Dân chài sống lam lũ quanh năm mà vẫn chẳng dư dật được bao nhiêu. Làng hướng mắt ra đón những cơn gió biển thổi vào thế nên bọn nhóc tụi tôi mới nhỏ ti mà đứa nào đứa nấy sạm đen vì nắng và gió biển. Vùng quê tuy nghèo nhưng không phải không có những niềm vui. Với tôi, kỷ niệm sâu sắc nhất chính là được ngắm cảnh hoàng hôn trên biển.
Chiều nào cũng vậy, tôi cùng lũ bạn bước nặng trịch trên những cồn cát đầu làng sau buổi tan trường. Cồn cát mênh mông gắn bó với cả tuổi thơ tôi trong suốt những tháng ngày qua. Nó còn gắn với bao trò chơi bí mật của lũ trẻ con miền biển. Nhưng hôm nay cũng vậy, tôi phải từ bỏ những cuộc chơi sớm hơn để về giúp bố mẹ chuẩn bị bữa cơm chiều. Bố tôi đi biển cứ sẩm tối mới về. Còn mẹ toi đi làm cũng hay về muộn. Bữa cơm chiều trông chờ vào cả cậu con trai lớp sáu.
Tôi về nhà, cất sách vở nhưng không nấu cơm ngay. Bao giờ cũng vậy, tôi dọn dẹp sân thềm trước và tranh thủ ngắm lúc hoàng hôn. Hôm nay biển xanh chỉ hơi gợn sóng nhưng chỉ có dân miền biển như chúng tôi mới rõ, ở trong cái sự phẳng lặng kia, biển đang động lắm.
Chả là, đó là lúc nước triều bắt đầu dâng mà. Gió biển hôm nay nhẹ nhàng mát rượi. Vị mặn thổi vào khiến con mắt tôi cảm giác cay cay. Biển bắt đầu nhợt nhạt vì mặt trời sắp lặn. Những tia nắng cuối cùng của một ngày không đủ tạo màu trên biển mà đủ để mặt biển ánh lên màu trắng hơi phớt vàng nhợt nhạt.
Mặt trời bắt đầu tắt nắng. Phía xa kia không phải là ông mặt trời chiếu những tia nắng chói chang mà là một quả cầu rực đỏ đặt trên một cái mâm lớn màu xanh lục. Quả cầu lửa nhỏ dần rồi cứ thế rơi trụt vào trong lòng biển cả. Phía ngoài khơi chi chít những chiếc tàu đang rướn mình hướng về phía làng tôi. Trong những chiếc tàu kia, có một chiếc ngày nào tôi cũng chờ cũng đợi.
Bữa cơm chiều đã dọn xong vừa kịp lúc bố mẹ tôi về. Bố nhâm nhi chén rượu kể câu chuyện cả ngày đi biển. Còn mẹ vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại xoa đầu đứa con trai. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng trìu mến như đang ngợi khen sự ngoan ngoãn của con trai mình. Tôi thấy lòng ấm lại, ấm như bát cơm đầy đang nằm trong bàn tay nhỏ của tôi.
Hoàng hôn buông xuống làng quê âm thầm, lặng lẽ từ những vệt nắng cuối cùng đang tắt dần sau rặng tre ngà cuối làng. Những tia nắng rực rỡ đang đùa nghịch trên đường như những đứa trẻ, bỗng bị mẹ gọi về. Vì vậy, dù không muốn nhưng chúng cũng dần dắt tay nhau đi về. Mặt trời đỏ ửng cũng dần hạ xuống, trở về nhà sau cả ngày vất vả. Trên bầu trời giờ chỉ còn “bảng lảng bóng hoàng hôn”- một chút sắc cam cho còn sót lại. Thay vào đó, màu đen từ đâu đến dần chiếm lấy cả bầu trời. Những đám mây cuối ngày cũng vội vã bay về nhà nơi cuối trời để nghỉ ngơi. Những đàn chim thấy thế cũng gọi nhau về tổ. Hoàng hôn tức là nghỉ ngơi, là thư giãn sau một ngày mệt mỏi thì phải?
Ở kia, nơi những bông lúa còn xanh mơn mởn, vang lên những tiếng cười nói vui vẻ của người nông dân. Bên bờ ruộng, văng vẳng có tiếng người vợ gọi chồng nghỉ sớm. Họ nghỉ tay, xếp lưỡi cày và dắt trâu ra sông để tắm rửa. Những chú trâu lại được thỏa mình tắm trong nước. Còn những tiếng cười đùa chuyển từ nơi đồng ruộng đến bên bờ sông. Tiếng trai gái trêu nhau, tiếng mấy bác nông dân cười khoái chí rộn vang cả một vùng. Khi tiếng nói cười đã xa khuất vào làng, thì ngoài kia, họ hàng nhà cò vẫn cần mẫn, chăm chỉ kiếm ánh. Cánh cò trắng mềm mại trước mênh mông biển lúa khiến tôi nhớ đến mà cất tiếng:
“Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn”
(Nguy
Em tham khảo ở link này nha : https://lambaitap.edu.vn/bai-van-ta-canh-mat-troi-lan-lop-6-hay-nhat-4-2589.html
Mùa hè năm ngoái em được theo gia đình đi thăm quan, nghỉ mát tại bãi biển Minh Châu trên đảo Vân Đồn tỉnh Quảng Ninh. Thật tuyệt vời bởi em đã được chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn trên bãi biển. Bãi biển Minh Châu thật đẹp và mộng mơ. Một khung cảnh rất yên bình, một thiên nhiên thực sự được ưu đãi bởi vừa có biển, vừa có núi. Không gian thật thoáng đãng, không khí trong lành đến tuyệt vời.
Biển Minh Châu mới được đưa vào khai thác nên nó còn khá nguyên sơ, sạch sẽ, không quá đông đúc và ngột ngạt. Bầu trời cao xanh vời vợi, từng áng mây trắng mây hồng bồng bềnh nhẹ lướt trôi như đang đi du ngoạn. Từ một quán trên bãi biển lời bài hát của trẻ em vang lên lời hát du dương “Biển xanh quá, bên bờ cát trắng phau, bé nghịch cát xây bao nhiêu nhà lầu…”. Em và các bạn thả sức chạy nhảy, đùa rỡn với sóng và nghịch cát. Sóng liếm nhè nhẹ trên bãi cát mịn trải dài. Chúng đùa giỡn, tung bọt trắng xóa ở khắp mọi nơi.Phía xa xa những chú cá chuồn lướt đi trên sóng, nhảy nhót như những vũ công. Mặt trời đỏ rực từ từ hạ thấp độ cao, lúc thì ẩn sau một ngọn núi, lúc lại như nằm một nửa trên mặt biển, nửa kia bị chìm xuống biển và phát đi tất cả tia nắng cuối cùng của ngày. Những tia nắng vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên bãi cát. Tất cả trông như sáng rực lên ở một góc nơi tiếp giáp giữa trời và biển vậy. Khi những ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tàn dần lặn trên mặt biển bao la, bầu trời chuyển từ vàng sang đỏ lựng rồi tím ngắt chính là thời khắc hoàng hôn làm say đắm lòng người. Những đám mây hồng chuyển dần sang màu vàng nhạt, chầm chậm bay trên trời cao rồi chuyển sang xám xịt dần, lấp ló trên bầu trời những ánh sao nhỏ bé. Những tàu dừa cụp những chiếc lá xuống,nghỉ ngơi sau một ngày vui chơi thỏa thích. Những cơn gió à à u u như ngàn cối xay lúa, từ biển nhè nhẹ thổi vào mát rượi. Những chú chim bay phía vầng mây như đám cháy, ráo riết về tổ. Những chiếc thuyền đánh cá lũ lượt chạy về, từng hàng từng hàng thẳng tắp. Những cánh buồm căng như những cánh chim hải âu. Xa xa, những chỏm núi màu xanh biếc nhấp nhô trông thật đẹp. Những ngôi sao sáng như những ngọn lửa sáng nhấp nháy trên bầu trời.
Hoàng hôn đã lặn Bãi biển Minh Châu Vân Đồn thật đẹp. Nó là tài sản vô giá mà thiên nhiên trao tặng cho chúng ta. Em cùng các bạn sẽ phải luôn có ý thức giữ gìn và bảo vệ những tài nguyên thiên nhiên để đất nước Việt nam ngày càng giàu đẹp.
Viết ngắn thì :
Hoàng hôn đang dần buông trên bở biển dài rì rào từng đợt sóng vỗ xô vào bờ cát để lại những vỏ ốc, vò sò lấm tấm trắng trên nền cát nâu sẫm. Ông mặt trời như hòn than rực đỏ đang từ từ chuyển động chìm dần xuống đại dương sâu thẳm. Phía xa xa, vài chú cá phi trên mặt nước làm nổi lên những từng bọt sóng nhỏ tạo nên một cảnh đẹp hùng vĩ mà rất đỗi thân thuộc. Hoàng hôn, cũng là lúc thủy triều dâng, những cơn sóng thi nhau xô bờ tựa như những đứa trẻ con nô đùa mãi không bao giờ biết chán.Tít tắp ngoài khơi xa, những con thuyền đánh cá xa bờ đang trở về sau một ngày dài làm việc với biển cả, những cánh buồm trắng dương cao nổi bật trong không gian. Biển vốn đẹp là thế, nó càng thêm tráng lệ khi chiều về , đẹp đến rung động lòng người.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
54966
-
Hỏi từ APP VIETJACK45741
-
Hỏi từ APP VIETJACK44088
-
Hỏi từ APP VIETJACK43218
