Viết một bài văn nghị luận trình bày cảm nhận của em về hình ảnh người mẹ trong bài thơ Xuân xưa có mẹ của Lê Thị Kiều Nga
Quảng cáo
3 câu trả lời 29
Cảm nhận về hình ảnh người mẹ trong bài thơ Xuân xưa có mẹ của Lê Thị Kiều Nga
Trong thơ ca Việt Nam, hình ảnh người mẹ luôn là nguồn cảm hứng bất tận bởi đó là biểu tượng của tình yêu thương, sự hi sinh và chở che. Bài thơ Xuân xưa có mẹ của Lê Thị Kiều Nga đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ gắn liền với mùa xuân của ký ức, gợi lên trong lòng người đọc những xúc cảm sâu lắng, thiêng liêng.
Trước hết, người mẹ trong bài thơ hiện lên qua những hình ảnh bình dị, thân quen của làng quê và mái ấm gia đình. Mẹ gắn với những mùa xuân xưa cũ, với nếp nhà đơn sơ, với những điều tưởng chừng rất nhỏ bé nhưng lại vô cùng ấm áp. Xuân trong thơ không chỉ là mùa của đất trời mà còn là mùa của tình mẫu tử, của sự sum vầy, yêu thương. Khi có mẹ, mùa xuân dường như trọn vẹn hơn, ấm áp hơn và đầy đủ hơn.
Không chỉ hiện lên trong sự dịu dàng, người mẹ còn là biểu tượng của sự hi sinh thầm lặng. Mẹ dành cả cuộc đời để chăm lo cho con, để giữ gìn hạnh phúc gia đình mà không hề đòi hỏi nhận lại. Những nhọc nhằn, vất vả của mẹ không được nói ra một cách trực tiếp mà thấm sâu qua từng câu thơ, khiến người đọc cảm nhận được nỗi gian lao ấy bằng sự rung động của trái tim. Chính sự hi sinh âm thầm đó đã làm nên vẻ đẹp cao quý của người mẹ.
Đặc biệt, bài thơ mang nỗi niềm tiếc nhớ, xót xa khi mẹ không còn. “Xuân xưa” trở thành miền ký ức thiêng liêng, nơi có bóng dáng mẹ yêu thương. Xuân hiện tại dường như kém đi phần ấm áp, bởi thiếu vắng hình bóng người mẹ. Qua đó, tác giả bộc lộ tình cảm biết ơn sâu sắc và nỗi nhớ da diết dành cho mẹ – người đã gắn bó với những mùa xuân đẹp nhất của cuộc đời con.
Bằng giọng thơ nhẹ nhàng, giàu cảm xúc và hình ảnh giàu sức gợi, Xuân xưa có mẹ không chỉ ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng mà còn nhắc nhở mỗi người hãy trân trọng mẹ khi còn có thể. Bài thơ khiến ta nhận ra rằng: mẹ chính là mùa xuân vĩnh cửu trong cuộc đời mỗi con người.
Kết luận, hình ảnh người mẹ trong bài thơ Xuân xưa có mẹ hiện lên thật giản dị nhưng vô cùng cao đẹp. Qua đó, tác giả đã gửi gắm tình yêu thương, lòng biết ơn và nỗi nhớ sâu nặng đối với mẹ, đồng thời chạm đến trái tim của mỗi người đọc về giá trị thiêng liêng của tình mẫu tử.
Cảm nhận về hình ảnh người mẹ trong bài thơ “Xuân xưa có mẹ”
Trong kho tàng thơ ca Việt Nam, hình ảnh người mẹ luôn là nguồn cảm hứng bất tận, gợi lên bao xúc cảm thiêng liêng và sâu lắng. Với bài thơ “Xuân xưa có mẹ”, Lê Thị Kiều Nga đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ bình dị mà cao đẹp, để lại trong lòng người đọc niềm xúc động và thương nhớ khôn nguôi.
Trước hết, người mẹ trong bài thơ hiện lên gắn liền với không khí Tết xưa ấm áp, thân thương. Mẹ là người nhóm bếp, lo toan từng nồi bánh, từng bữa cơm, chăm chút cho cái Tết của gia đình. Những công việc quen thuộc ấy tuy nhỏ bé nhưng lại chứa đựng biết bao yêu thương, làm nên hồn cốt của mùa xuân quê nhà. Qua đó, ta thấy mẹ chính là linh hồn của mái ấm, là người giữ lửa cho hạnh phúc gia đình.
Không chỉ hiện lên trong những việc làm tảo tần, người mẹ còn là biểu tượng của sự hi sinh thầm lặng. Mẹ dành trọn cuộc đời cho con, cho gia đình mà không một lời than thở. Những mùa xuân đi qua là những năm tháng mẹ thêm vất vả, tóc bạc dần theo thời gian. Hình ảnh ấy gợi lên nỗi xót xa, khiến người con trong bài thơ càng thấm thía hơn công lao trời biển của mẹ.
Đặc biệt, bài thơ được viết trong tâm thế hoài niệm, khi “xuân xưa có mẹ” mà nay mẹ đã không còn. Chính sự vắng bóng ấy làm cho nỗi nhớ thương càng trở nên da diết. Mùa xuân vẫn đến, cảnh vật vẫn tươi mới, nhưng không còn bàn tay mẹ chăm sóc, không còn dáng mẹ tảo tần, nên xuân cũng trở nên trống trải, lạnh lẽo hơn. Qua cảm xúc của người con, ta cảm nhận được nỗi đau mất mát và tình mẫu tử thiêng liêng, sâu nặng.
Hình ảnh người mẹ trong bài thơ vì thế không chỉ là người mẹ cụ thể của tác giả mà còn là hình ảnh chung của bao người mẹ Việt Nam: giản dị, nhân hậu, hết lòng vì con cái. Mẹ là người vun đắp cho con từ những điều nhỏ nhất, là chỗ dựa tinh thần vững chắc, là điểm tựa để con luôn hướng về dù đi đâu, về đâu. Thơ của Lê Thị Kiều Nga không cầu kỳ về ngôn từ, nhưng chính sự chân thành, mộc mạc ấy lại làm cho hình ảnh người mẹ trở nên gần gũi và lay động lòng người.
Qua việc khắc họa hình ảnh người mẹ trong “Xuân xưa có mẹ”, tác giả đã gửi gắm thông điệp sâu sắc về giá trị của tình mẫu tử và sự trân trọng những người thân yêu khi còn có thể. Bài thơ nhắc nhở mỗi chúng ta hãy biết yêu thương, quan tâm và báo đáp công ơn mẹ cha, đừng để đến khi mất đi mới cảm thấy nuối tiếc.
Tóm lại, hình ảnh người mẹ trong bài thơ “Xuân xưa có mẹ” hiện lên thật bình dị mà cao quý, tảo tần mà giàu yêu thương. Đó là hình ảnh khiến người đọc xúc động, để rồi từ đó thêm yêu mẹ mình hơn và biết trân quý những phút giây sum vầy bên gia đình. Bài thơ không chỉ là lời tri ân của người con dành cho mẹ, mà còn là tiếng lòng chung của bao trái tim hướng về nguồn cội yêu thương.
Trong bài thơ “Xuân xưa có mẹ”, Lê Thị Kiều Nga đã khắc họa hình ảnh người mẹ với những tình cảm sâu nặng, vừa gần gũi vừa thiêng liêng trong ký ức tuổi thơ. Đọc bài thơ, em cảm nhận được tình mẫu tử bao la, dịu dàng và đầy hi sinh, đồng thời thấy được sự gắn bó bền chặt giữa mẹ và con qua những kỷ niệm ngày xuân xưa.
Hình ảnh người mẹ hiện lên đầu tiên qua sự chăm sóc tỉ mỉ và ân cần. Tác giả nhớ về những khoảnh khắc mẹ quấn quít bên con, lo lắng từng việc nhỏ nhặt, từ việc chuẩn bị mâm cỗ ngày Tết cho đến những lời nhắc nhở ân cần. Qua đó, em cảm nhận được tình yêu thương vô điều kiện của mẹ, luôn đặt hạnh phúc của con lên trên tất cả. Mẹ không chỉ là người chăm sóc mà còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho tuổi thơ, khiến con trẻ cảm thấy an toàn, ấm áp.
Bên cạnh đó, hình ảnh người mẹ còn được thể hiện qua sự hi sinh âm thầm. Mẹ thường lặng lẽ dành phần tốt nhất cho con, chịu khó nhọc nhằn mà không than vãn. Tình mẫu tử ấy không ồn ào, không phô trương, nhưng lại in sâu trong ký ức, trở thành một kỷ niệm đẹp và quý giá. Nhờ những hy sinh ấy, người con hiểu được giá trị của tình cảm gia đình, biết trân trọng và nuôi dưỡng những tình cảm ấy trong suốt cuộc đời.
Ngoài ra, bài thơ cũng gợi lên nỗi nhớ da diết về mẹ khi tác giả trưởng thành. Mỗi mùa xuân đến, ký ức về mẹ hiện về rõ nét, khiến lòng người xúc động và bồi hồi. Qua đó, bài thơ nhắc nhở chúng ta rằng tình cảm mẹ con là nguồn cảm xúc vĩnh hằng, dù thời gian có trôi đi, hình ảnh mẹ vẫn luôn sống động trong tâm trí, là động lực để mỗi người sống tốt và yêu thương nhiều hơn.
Tóm lại, trong bài thơ “Xuân xưa có mẹ”, hình ảnh người mẹ hiện lên với tất cả sự ấm áp, hi sinh và dịu dàng. Qua những cảm xúc và ký ức ấy, em hiểu hơn về tình mẫu tử thiêng liêng, biết trân trọng công lao của mẹ và học cách yêu thương, quan tâm đến những người thân xung quanh. Người mẹ trong bài thơ không chỉ là hình ảnh cá nhân mà còn là biểu tượng của tình cảm gia đình, là nguồn cảm hứng để mỗi người sống trọn vẹn hơn.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
247033 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
76509 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
60914 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
60669 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
51848 -
46168
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
43267 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
40569 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
38190
