Quảng cáo
2 câu trả lời 82
Tuổi thơ của mỗi người là quãng thời gian đẹp đẽ và trong sáng nhất, nơi cất giữ biết bao kỉ niệm không thể nào quên. Đối với em, kỉ niệm đáng nhớ nhất của thời thơ ấu là một buổi chiều hè gắn liền với chiếc diều giấy năm nào.
Hồi ấy, em còn học tiểu học, sống ở một vùng quê yên bình. Chiều chiều tan học, em thường cùng lũ bạn trong xóm chạy ra cánh đồng sau làng để thả diều. Chiếc diều của em do chính tay ba làm, tuy không đẹp nhưng em quý nó vô cùng. Hôm ấy, gió thổi rất mạnh, cánh diều bay cao vút giữa bầu trời xanh thẳm.
Mải mê chạy theo diều, em không để ý mặt đất gồ ghề nên bị vấp ngã, đầu gối trầy xước và chảy máu. Em đau lắm, nước mắt cứ thế trào ra. Thấy vậy, ba vội chạy đến, nhẹ nhàng bế em lên, phủi đất cát rồi cõng em về nhà. Ba cẩn thận rửa vết thương và băng bó cho em, vừa làm vừa dặn dò em phải cẩn thận hơn.
Dù vết thương không lớn nhưng khoảnh khắc ấy khiến em cảm nhận rõ ràng tình yêu thương và sự quan tâm của ba dành cho mình. Đến bây giờ, mỗi lần nhìn thấy cánh diều bay trên bầu trời, em lại nhớ về buổi chiều hè năm ấy với bao cảm xúc thân thương.
Kỉ niệm tuổi thơ ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn em, nhắc nhở em luôn trân trọng gia đình và những năm tháng hồn nhiên đã qua.
Trong ký ức của mỗi người, tuổi thơ luôn là mảnh vườn xanh mướt những kỷ niệm. Với tôi, kỷ niệm đáng nhớ nhất chính là lần cùng nhóm bạn trong xóm đi "thám hiểm" cánh đồng sau mùa gặt khi tôi mới lên tám tuổi.
Đó là một buổi chiều hè oi ả, khi những gốc rạ đã khô giòn dưới nắng và mùi hương lúa chín còn thoang thoảng trong gió. Chúng tôi, những đứa trẻ mặt mũi lấm lem, chân trần chạy băng băng trên những lối mòn nhỏ. Mục tiêu của cả nhóm là bắt những chú muồm muỗm béo ngậy và tìm kiếm những hố chuột đồng còn sót lại. Tiếng cười nói vang động cả một góc trời bình yên. Tôi nhớ như in cảm giác thích thú khi tóm gọn được một chú cào cào xanh mướt, hay sự hồi hộp khi cùng nhau quây kín một cái hang nhỏ với hy vọng tìm thấy "chiến lợi phẩm".
Thế nhưng, mải mê theo đuổi cuộc vui, tôi vô tình dẫm phải một hố bùn sâu và bị mắc kẹt. Trong khi tôi bắt đầu mếu máo vì sợ hãi, những người bạn đồng hành không hề bỏ chạy mà cuống cuồng tìm cành cây, nắm tay nhau kéo tôi lên. Khoảnh khắc đôi bàn tay nhỏ bé của lũ bạn siết chặt lấy tay mình, tôi cảm nhận được một sự ấm áp lạ kỳ của tình bạn hồn nhiên, không toan tính. Khi thoát ra được, nhìn bộ dạng bùn đất từ đầu đến chân của tôi, cả lũ lại lăn ra cười sảng khoái.
Kỷ niệm ấy không chỉ là một trò chơi nghịch ngợm, mà là bài học đầu đời về sự sẻ chia và gắn kết. Dẫu thời gian có trôi đi, những tòa nhà cao tầng có mọc lên thay thế cánh đồng xưa, thì hình ảnh những đôi chân trần chạy trên gốc rạ và nụ cười giòn tan buổi chiều hôm ấy vẫn mãi là một phần đẹp đẽ nhất trong tâm hồn tôi. Đó là hành trang quý giá nhắc nhở tôi về một thời thơ ấu ngọt ngào và vô tư lự
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
54966
-
Hỏi từ APP VIETJACK45741
-
Hỏi từ APP VIETJACK44088
-
Hỏi từ APP VIETJACK43218
