Quảng cáo
4 câu trả lời 28
Trong quãng đời học sinh, em đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp bên bạn bè và thầy cô. Tuy nhiên, kỉ niệm khiến em nhớ nhất chính là một lần em được cô giáo chủ nhiệm giúp đỡ và động viên khi em gặp khó khăn trong học tập.
Năm đó, em đang học lớp 6 – những ngày đầu bước vào môi trường mới khiến em chưa quen với cách học và cách sinh hoạt ở trường. Đặc biệt, môn Ngữ văn đối với em là một thử thách lớn. Em thường xuyên viết bài chưa tốt, diễn đạt lủng củng và hay bị điểm thấp. Có lần, khi nhận bài kiểm tra với số điểm không như mong muốn, em cảm thấy rất buồn và mất tự tin. Em nghĩ rằng mình không có khả năng học tốt môn này.
Nhận ra sự thay đổi của em, cô giáo chủ nhiệm đã gọi em ở lại sau giờ học. Cô nhẹ nhàng hỏi han và lắng nghe những tâm sự của em. Thay vì trách mắng, cô đã ân cần động viên, phân tích cho em hiểu những lỗi sai thường gặp và hướng dẫn em cách viết bài tốt hơn. Cô còn nói với em rằng: “Chỉ cần con cố gắng, cô tin con sẽ làm được.” Những lời nói ấy tuy đơn giản nhưng đã tiếp thêm cho em rất nhiều niềm tin và động lực.
Từ hôm đó, em chăm chỉ đọc sách hơn, luyện viết nhiều hơn và mạnh dạn hỏi cô khi chưa hiểu bài. Mỗi lần bài viết của em tiến bộ, cô đều khen ngợi và khích lệ. Dần dần, em không còn sợ môn Ngữ văn nữa mà bắt đầu yêu thích nó. Kết quả học tập của em cũng ngày một tốt hơn.
Kỉ niệm ấy đã để lại trong em ấn tượng sâu sắc. Em hiểu rằng thầy cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người luôn quan tâm, yêu thương và dìu dắt học sinh bằng cả tấm lòng. Đến bây giờ, mỗi khi gặp khó khăn, em lại nhớ đến lời động viên của cô để tự nhủ bản thân phải cố gắng hơn.
Đối với em, đó là một kỉ niệm thật đẹp và đáng nhớ – kỉ niệm đã giúp em trưởng thành hơn trong những năm tháng học trò.
Hồi đó, em là một học sinh khá nhút nhát và ít nói. Trong một lần kiểm tra Toán giữa học kì, vì quá lo lắng nên em đã làm bài không tốt và chỉ được điểm 5. Em buồn lắm, suốt buổi học hôm đó em chẳng nói chuyện với ai. Cô Hương đã nhận ra điều đó. Sau giờ học, cô nhẹ nhàng gọi em ở lại lớp. Cô không trách mắng mà chỉ ân cần hỏi han, rồi cô kể cho em nghe rằng ngày xưa cô cũng từng sợ môn Toán như em. Cô bảo: “Điểm số không quan trọng bằng việc con có cố gắng hay không. Cô tin con sẽ làm được tốt hơn ở lần sau.”
Những lời nói của cô như tiếp thêm sức mạnh cho em. Từ hôm đó, em chăm chỉ học Toán hơn, không còn sợ môn học này nữa. Kết quả là trong kì thi cuối kì, em đã đạt điểm 9. Khi em khoe với cô, cô mỉm cười thật hiền và xoa đầu em: “Cô biết mà!”
Kỉ niệm ấy tuy nhỏ nhưng đã để lại trong em một dấu ấn sâu sắc. Cô Hương không chỉ là một người thầy mà còn như một người mẹ thứ hai, luôn quan tâm và thấu hiểu học trò. Em sẽ mãi ghi nhớ hình ảnh cô và những lời động viên ấm áp ấy trong tim.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
54966
-
Hỏi từ APP VIETJACK45741
-
Hỏi từ APP VIETJACK44088
-
Hỏi từ APP VIETJACK43218
