Quảng cáo
3 câu trả lời 32
Kỉ niệm đó xảy ra vào năm em học lớp Tám, khi em đang ở độ tuổi ẩm ương, ương bướng và chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Đó là thời điểm em chuẩn bị tham gia kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh môn Ngữ văn. Em đã dành rất nhiều thời gian và nỗ lực cho kỳ thi này, nhưng càng đến gần ngày thi, áp lực càng đè nặng khiến em trở nên cáu kỉnh, gắt gỏng với mọi người xung quanh, đặc biệt là với mẹ. Mẹ là người lo lắng cho em từng li từng tí: chuẩn bị đồ ăn tẩm bổ, nhắc nhở em đi ngủ sớm, pha sữa ấm mỗi tối... Nhưng đáp lại sự quan tâm đó, em thường cau có, gạt phắt đi những cử chỉ chăm sóc của mẹ, và buông ra những lời nói vô tâm như: "Mẹ đừng làm phiền con nữa!", "Con tự lo được mà, mẹ không cần phải nhắc đi nhắc lại!".
Đỉnh điểm của sự vô tâm đó là vào buổi tối trước ngày thi. Em đang cố gắng hoàn thành một bài văn mẫu, nhưng liên tục bị sai ý và căng thẳng tột độ. Mẹ bước vào phòng, mang theo một đĩa trái cây tươi đã được gọt sẵn rất đẹp mắt. Mẹ nhẹ nhàng đặt đĩa trái cây lên bàn và nói: "Con ăn chút trái cây cho đỡ mệt nhé, học nhiều quá rồi". Em lúc đó như một ngọn núi lửa sắp phun trào, quay phắt lại, gắt lên: "Con đã bảo mẹ đừng làm phiền con cơ mà! Mẹ ra ngoài đi!".
Nói rồi, trong cơn tức giận vô cớ, em vô tình làm rơi đĩa trái cây xuống sàn. Tiếng vỡ choang của đĩa sứ và sự im lặng đột ngột của mẹ khiến em giật mình. Em nhìn mẹ. Đôi mắt mẹ rơm rớm nước, một nỗi buồn sâu sắc hiện rõ trên khuôn mặt vốn đã đầy nếp nhăn vì lo toan. Mẹ không mắng em, chỉ cúi xuống nhặt những mảnh vỡ một cách lặng lẽ. Khoảnh khắc ấy, trái tim em như bị bóp nghẹt. Em nhận ra mình đã làm tổn thương người phụ nữ yêu thương mình nhất chỉ vì sự ích kỷ và áp lực nhất thời.
Đêm đó, em trằn trọc không ngủ được. Sáng hôm sau, em bước vào phòng thi với tâm trạng nặng trĩu. Kỳ thi kết thúc, em đạt giải Ba, một kết quả khá tốt, nhưng niềm vui chiến thắng không thể xoa dịu được cảm giác tội lỗi trong em.
Khi về nhà, em thấy mẹ đang cặm cụi may lại chiếc cặp sách cũ đã bị rách khóa của em. Em lặng lẽ đến bên mẹ, ôm lấy mẹ từ phía sau và bật khóc. Em nói lời xin lỗi, mẹ chỉ xoa đầu em và nói: "Mẹ hiểu mà, mẹ không giận đâu, chỉ mong con hiểu mẹ lo cho con thôi".
Trải nghiệm đó đã thay đổi em hoàn toàn. Em hiểu rằng tình thương của mẹ là vô điều kiện, là sự hy sinh thầm lặng, không cần đền đáp. Mẹ luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất, dù em có ương bướng thế nào đi nữa. Em bắt đầu học cách kiềm chế cảm xúc, nói lời cảm ơn, biết phụ giúp mẹ những việc nhỏ trong nhà. Em trân trọng từng bữa cơm mẹ nấu, từng lời nhắc nhở của mẹ.
Cuộc sống có thể có nhiều đổi thay, nhưng tình thân gia đình, đặc biệt là tình mẹ, sẽ luôn là ngọn hải đăng soi đường cho em. Em mãi mãi biết ơn và trân trọng những tình cảm ấy, bởi đó là món quà vô giá mà em may mắn có được trong cuộc đời này.
Bài văn: Trải nghiệm sâu sắc với cha
Cha – người hùng thầm lặng trong đời em – luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất, dù đôi khi em không nhận ra. Một trải nghiệm khiến em nhớ mãi và cảm nhận rõ rệt tình yêu thương của cha là lần em thất bại trong một kỳ thi quan trọng và cha đã dạy em bài học về sự kiên nhẫn và nỗ lực.
Hồi lớp sáu, em thi học kỳ môn Toán và nhận kết quả thấp hơn kỳ vọng. Em buồn bã, chán nản và muốn bỏ cuộc. Thấy em buồn, cha không trách mắng mà gọi em vào phòng, ngồi xuống bên cạnh và hỏi: “Con có thấy mình đã cố gắng hết sức chưa?” Lúc đó, em chỉ biết lặng im và nước mắt chảy xuống. Cha nhẹ nhàng nắm tay em, nói: “Sai lầm không có gì đáng sợ, quan trọng là con biết đứng dậy và học hỏi từ nó.”Cha cùng em ngồi phân tích từng bài sai, chỉ ra lý do và cách khắc phục. Ông vừa dạy kiến thức, vừa truyền cho em sự tự tin. Mỗi lần em thất vọng, cha lại kể những câu chuyện về những người thành công, về cách họ từng vấp ngã nhưng không bỏ cuộc. Nhờ đó, em dần hiểu rằng thất bại không phải là kết thúc, mà là bài học để trưởng thành hơn.Không chỉ trong học tập, cha luôn quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của em. Những sáng sớm, cha dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho gia đình, sau đó đưa em đến trường. Khi trời mưa, cha cầm dù, che chắn cho em. Những việc làm tưởng chừng bình thường ấy lại chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến mà em không bao giờ quên.Qua trải nghiệm thất bại ấy, em nhận ra rằng tình yêu thương của cha không chỉ là lời nói, mà là sự quan tâm, dạy dỗ và tin tưởng vào khả năng của con. Cha đã dạy em biết trân trọng công sức của bản thân, kiên nhẫn, và không ngừng nỗ lực để vượt qua khó khăn. Nhờ có cha, em học được cách đối mặt với thử thách, biết tự lập và vững tin vào tương lai.Kỷ niệm đó sẽ luôn in sâu trong tâm trí em, là nguồn động lực để em cố gắng học tập, rèn luyện bản thân và sống đúng với những giá trị mà cha đã dạy. Em hiểu rằng tình cảm gia đình là món quà vô giá, là nơi em tìm thấy sự ấm áp và niềm tin trong cuộc sống.Cuộc sống sẽ còn nhiều khó khăn, thử thách, nhưng em luôn tự nhủ rằng tình cảm gia đình là điểm tựa vững chắc nhất. Những trải nghiệm với cha đã dạy em biết trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, biết yêu thương và sẻ chia. Em nhận ra rằng tình yêu thương không chỉ là lời nói hay hành động lớn lao, mà còn ẩn chứa trong những cử chỉ nhỏ nhặt hàng ngày: một cái nắm tay, một nụ cười, một lời động viên, hay đơn giản là sự quan tâm âm thầm. Em hiểu rằng, để đáp lại tình yêu thương vô điều kiện ấy, bản thân phải cố gắng học tập, rèn luyện, sống tốt và luôn sẵn sàng quan tâm, giúp đỡ những người khác.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
54872
-
Hỏi từ APP VIETJACK45621
-
Hỏi từ APP VIETJACK44031
-
Hỏi từ APP VIETJACK43049
