Viết một đoạn văn khoảng 400 chữ kể lại trải nghiệm của bản thân mùa mưa lũ
Quảng cáo
5 câu trả lời 228
Đó là vào tháng Mười, khi những cơn mưa dầm dề kéo dài suốt mấy ngày liền không ngớt. Bầu trời xám xịt, nặng trĩu những đám mây đen kịt. Dòng sông quê tôi vốn hiền hòa, thơ mộng bỗng trở nên hung dữ lạ thường. Nước sông cuồn cuộn chảy xiết, đục ngầu phù sa, dâng lên nhanh chóng, nuốt chửng dần những bờ ruộng, vườn tược. Cảm giác lo lắng, bất an bao trùm xóm nhỏ. Mọi người hối hả kê cao đồ đạc, chằng chống nhà cửa, chuẩn bị tinh thần ứng phó với điều tồi tệ nhất. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng trẻ con khóc thét, tiếng chó sủa vang vọng khắp không gian, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn, đầy căng thẳng.
Đỉnh điểm là vào nửa đêm, khi nước lũ tràn vào nhà. Tôi bàng hoàng tỉnh giấc bởi tiếng nước réo và tiếng ba mẹ gọi vội. Nước đã ngập ngang đầu gối trong nhà. Cả gia đình phải nhanh chóng di chuyển lên gác xép, nơi được coi là an toàn nhất lúc bấy giờ. Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy một biển nước mênh mông, mênh mông đến vô tận. Mọi thứ chìm trong bóng tối và sự sợ hãi. Chúng tôi bị mắc kẹt trên đó suốt gần hai ngày. Lương thực cạn dần, nước uống cũng không còn nhiều. Nỗi sợ hãi lớn nhất không phải là đói khát, mà là sự bất lực khi nhìn tài sản trôi theo dòng nước và lo lắng cho sự an nguy của những người hàng xóm.
Thế rồi, những chiếc thuyền cứu hộ xuất hiện như những vị cứu tinh. Cảm xúc lúc đó vỡ òa, xen lẫn giữa sự mừng rỡ và nỗi xót xa. Khi được đưa đến nơi trú ẩn an toàn, tôi chứng kiến cảnh tượng tan hoang sau lũ. Cây cối đổ rạp, nhà cửa tốc mái, bùn đất phủ kín mọi nẻo đường. Nỗi đau mất mát là thật, nhưng giữa hoang tàn ấy, tình người lại tỏa sáng rực rỡ. Những đoàn cứu trợ mang theo mì tôm, nước uống, quần áo ấm đến với bà con. Ai cũng sẵn sàng sẻ chia miếng cơm, manh áo với người khác. Tình làng nghĩa xóm, sự đoàn kết của đồng bào cả nước đã sưởi ấm những trái tim lạnh lẽo, tuyệt vọng.
Trải nghiệm mùa mưa lũ đã để lại trong tôi một bài học sâu sắc về sức tàn phá khủng khiếp của thiên nhiên, nhưng cũng khắc ghi mãi hình ảnh đẹp đẽ về tình người ấm áp, sẵn sàng cưu mang, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn. Đó là một phần ký ức buồn nhưng đầy ý nghĩa về sự kiên cường của người dân quê tôi.
Đó là vào tháng Mười, khi những cơn mưa dầm dề kéo dài suốt mấy ngày liền không ngớt. Bầu trời xám xịt, nặng trĩu những đám mây đen kịt. Dòng sông quê tôi vốn hiền hòa, thơ mộng bỗng trở nên hung dữ lạ thường. Nước sông cuồn cuộn chảy xiết, đục ngầu phù sa, dâng lên nhanh chóng, nuốt chửng dần những bờ ruộng, vườn tược. Cảm giác lo lắng, bất an bao trùm xóm nhỏ. Mọi người hối hả kê cao đồ đạc, chằng chống nhà cửa, chuẩn bị tinh thần ứng phó với điều tồi tệ nhất. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng trẻ con khóc thét, tiếng chó sủa vang vọng khắp không gian, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn, đầy căng thẳng.
Đỉnh điểm là vào nửa đêm, khi nước lũ tràn vào nhà. Tôi bàng hoàng tỉnh giấc bởi tiếng nước réo và tiếng ba mẹ gọi vội. Nước đã ngập ngang đầu gối trong nhà. Cả gia đình phải nhanh chóng di chuyển lên gác xép, nơi được coi là an toàn nhất lúc bấy giờ. Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy một biển nước mênh mông, mênh mông đến vô tận. Mọi thứ chìm trong bóng tối và sự sợ hãi. Chúng tôi bị mắc kẹt trên đó suốt gần hai ngày. Lương thực cạn dần, nước uống cũng không còn nhiều. Nỗi sợ hãi lớn nhất không phải là đói khát, mà là sự bất lực khi nhìn tài sản trôi theo dòng nước và lo lắng cho sự an nguy của những người hàng xóm.
Thế rồi, những chiếc thuyền cứu hộ xuất hiện như những vị cứu tinh. Cảm xúc lúc đó vỡ òa, xen lẫn giữa sự mừng rỡ và nỗi xót xa. Khi được đưa đến nơi trú ẩn an toàn, tôi chứng kiến cảnh tượng tan hoang sau lũ. Cây cối đổ rạp, nhà cửa tốc mái, bùn đất phủ kín mọi nẻo đường. Nỗi đau mất mát là thật, nhưng giữa hoang tàn ấy, tình người lại tỏa sáng rực rỡ. Những đoàn cứu trợ mang theo mì tôm, nước uống, quần áo ấm đến với bà con. Ai cũng sẵn sàng sẻ chia miếng cơm, manh áo với người khác. Tình làng nghĩa xóm, sự đoàn kết của đồng bào cả nước đã sưởi ấm những trái tim lạnh lẽo, tuyệt vọng.
Trải nghiệm mùa mưa lũ đã để lại trong tôi một bài học sâu sắc về sức tàn phá khủng khiếp của thiên nhiên, nhưng cũng khắc ghi mãi hình ảnh đẹp đẽ về tình người ấm áp, sẵn sàng cưu mang, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn. Đó là một phần ký ức buồn nhưng đầy ý nghĩa về sự kiên cường của người dân quê tôi.
Mùa Lũ Về: Một Trải Nghiệm Đáng Nhớ
Mùa mưa lũ năm ấy, khi tôi vẫn còn là một cậu bé lớp sáu trên quê hương miền Trung đầy nắng gió, đã để lại trong tôi một ký ức khó quên. Đó là những ngày tháng mà thiên nhiên bỗng nhiên nổi giận, cuốn trôi đi biết bao nhiêu là thứ, mang đến những bài học sâu sắc về sức mạnh của thiên nhiên và sự đoàn kết của con người.
Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều cuối tháng chín. Bầu trời vốn trong xanh bỗng dưng xám xịt, mây đen ùn ùn kéo đến từ phía biển. Gió bắt đầu rít lên từng hồi, cây cối nghiêng ngả như đang quằn mình chống chọi. Mưa như trút nước, trắng xóa cả một vùng. Cơn mưa ấy kéo dài suốt đêm, rồi ngày hôm sau, rồi ngày kế tiếp nữa. Nước từ thượng nguồn đổ về ngày càng nhiều, con sông nhỏ quanh làng tôi vốn hiền hòa bỗng chốc trở nên hung dữ, cuồn cuộn chảy xiết, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi.
Chỉ sau hai ngày, nước đã dâng lên cao ngang mái hiên. Cả làng tôi như chìm trong một biển nước đục ngầu. Những ngôi nhà cấp bốn vốn đã thấp nay càng trở nên mong manh. Chúng tôi phải nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc quý giá lên những vị trí cao nhất trong nhà. Điện nước bị cắt, cả làng chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy xiết bên ngoài. Cảnh tượng ấy khiến tôi vừa sợ hãi, vừa cảm thấy mình thật nhỏ bé trước sức mạnh của thiên nhiên.
Trong những ngày lũ lụt ấy, điều tôi cảm nhận rõ nhất không chỉ là sự khắc nghiệt của thiên tai, mà còn là tình người ấm áp. Mọi người trong làng không ai bảo ai, đều cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau. Những nhà cao hơn nhường chỗ trú cho những nhà thấp hơn, cùng nhau san sẻ lương thực, nước uống. Các chú bộ đội, công an và những đoàn cứu trợ từ khắp nơi đã không quản ngại khó khăn, mang lương thực, thuốc men và sự sẻ chia đến cho bà con. Hình ảnh những chiếc thuyền chở đầy nhu yếu phẩm lướt đi trên mặt nước để đến với từng gia đình, những ánh mắt biết ơn, những nụ cười động viên giữa hoàn cảnh khó khăn, tất cả đã khắc sâu trong tâm trí tôi.
Sau gần một tuần, nước lũ dần rút. Cảnh vật tiêu điều, xơ xác hiện ra sau cơn lũ khiến ai cũng xót xa. Nhà cửa tan hoang, ruộng vườn ngập bùn đất, tài sản của nhiều gia đình bị cuốn trôi. Nhưng vượt lên trên tất cả những mất mát ấy, tôi thấy được ý chí kiên cường và tinh thần đoàn kết của người dân quê tôi. Họ cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, khôi phục sản xuất, không nản lòng trước khó khăn.
Trải nghiệm mùa lũ ấy đã dạy cho tôi bài học quý giá về sự trân trọng thiên nhiên, về giá trị của tình yêu thương và sự sẻ chia. Nó nhắc nhở tôi rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần chúng ta đoàn kết, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Đến bây giờ, mỗi khi nhắc đến mùa mưa lũ, trong tôi không chỉ có nỗi sợ hãi mà còn có cả sự biết ơn sâu sắc đối với những bài học mà thiên nhiên và con người đã dạy cho tôi.
Đến một buổi tối, mưa lớn kèm theo gió mạnh làm mình vô cùng lo lắng. Cả gia đình phải thức trắng đêm để kê cao đồ đạc, đề phòng nước tràn vào nhà. Tiếng mưa rơi ào ào trên mái tôn hòa cùng tiếng gió rít khiến không khí càng thêm căng thẳng. Mình ôm chặt chiếc đèn pin trong tay, tim đập liên hồi vì sợ hãi. Ngoài kia, nước lũ mang theo rác và cành cây trôi ngang qua sân nhà, tạo nên một khung cảnh đáng sợ mà trước đây mình chỉ thấy trên tivi.
Sáng hôm sau, khi mưa ngớt dần, mình bước ra ngoài và không khỏi bàng hoàng trước những gì còn lại. Nhiều ngôi nhà xung quanh bị ngập sâu, bùn đất phủ đầy sân. Trường học phải tạm nghỉ, người dân trong xóm cùng nhau dọn dẹp, giúp đỡ những gia đình bị thiệt hại nặng. Mình cũng phụ ba mẹ quét bùn, lau chùi đồ đạc và mang thức ăn sang cho nhà hàng xóm. Dù mệt mỏi, nhưng khi thấy mọi người đoàn kết, sẻ chia với nhau, mình cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều.
Sau mùa mưa lũ ấy, mình hiểu rõ hơn sức mạnh của thiên nhiên và giá trị của tình người trong hoạn nạn. Trải nghiệm đó giúp mình trưởng thành hơn, biết trân trọng cuộc sống bình yên và ý thức hơn trong việc bảo vệ môi trường để giảm bớt những thiên tai đáng tiếc có thể xảy ra trong tương lai.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
10746
-
7347
-
4275
-
4071
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
3999
