viết bài văn nghị luận về việc vay mượn, cải biến, sáng tạo trong tác phẩm đất nước
Quảng cáo
3 câu trả lời 1060
Dưới đây là bài văn nghị luận hoàn chỉnh về vay mượn – cải biến – sáng tạo trong đoạn trích “Đất Nước” (Nguyễn Khoa Điềm), em có thể dùng để học hoặc nộp bài:
Bài văn
Trong nền thơ ca kháng chiến chống Mĩ, đoạn trích “Đất Nước” (trích trường ca Mặt đường khát vọng) của Nguyễn Khoa Điềm là một tác phẩm đặc sắc, thể hiện rõ tài năng sáng tạo của nhà thơ. Thành công của đoạn thơ không chỉ nằm ở tư tưởng mới mẻ về Đất Nước mà còn ở nghệ thuật vay mượn – cải biến – sáng tạo chất liệu văn hóa dân gian một cách độc đáo, sâu sắc.
Trước hết, Nguyễn Khoa Điềm đã vay mượn rất nhiều hình ảnh, chất liệu từ kho tàng văn học dân gian như ca dao, tục ngữ, truyền thuyết, phong tục tập quán. Đó là hình ảnh “miếng trầu”, là truyện cổ tích “ngày xửa ngày xưa”, là những câu ca dao quen thuộc về nghĩa tình, về lao động và chiến đấu. Những chất liệu ấy vốn rất gần gũi với đời sống và tâm hồn nhân dân, giúp hình ảnh Đất Nước hiện lên thân thương, bình dị.
Không dừng lại ở việc lặp lại nguyên mẫu, nhà thơ đã cải biến các chất liệu dân gian để phù hợp với tư duy nghệ thuật hiện đại. Các hình ảnh quen thuộc được đặt vào những liên tưởng mới, những góc nhìn mới. Đất Nước không còn là khái niệm trừu tượng, xa xôi mà gắn bó với từng sinh hoạt đời thường của nhân dân: từ miếng trầu bà ăn, mái tóc mẹ bới sau đầu, đến hạt gạo phải “một nắng hai sương”. Nhờ sự cải biến ấy, hình ảnh Đất Nước trở nên gần gũi, sống động và có chiều sâu cảm xúc.
Trên cơ sở vay mượn và cải biến, Nguyễn Khoa Điềm đã thể hiện rõ tính sáng tạo của một nghệ sĩ lớn. Ông xây dựng một quan niệm mới mẻ: Đất Nước là của Nhân dân, do Nhân dân làm nên, gìn giữ và bảo vệ qua bao thế hệ. Đây là tư tưởng trung tâm của đoạn thơ và cũng là đóng góp lớn về mặt tư tưởng nghệ thuật. Sự sáng tạo ấy không chỉ làm mới chất liệu dân gian mà còn nâng nó lên tầm cao của thời đại, gắn với ý thức trách nhiệm công dân trong thời kì đất nước đang đấu tranh giành độc lập.
Như vậy, bằng việc vận dụng linh hoạt và sáng tạo các yếu tố vay mượn – cải biến – sáng tạo từ văn học dân gian, Nguyễn Khoa Điềm đã tạo nên một đoạn thơ vừa đậm đà bản sắc dân tộc, vừa mang hơi thở hiện đại. “Đất Nước” vì thế không chỉ là một tác phẩm thơ giàu giá trị nghệ thuật mà còn là lời thức tỉnh sâu sắc về tình yêu quê hương, đất nước trong mỗi con người Việt Nam.
Trước hết, việc "vay mượn" chất liệu văn hóa dân gian (ca dao, truyền thuyết, cổ tích) đã giúp Nguyễn Khoa Điềm định nghĩa đất nước một cách gần gũi, thân thuộc. Đất nước không phải là một khái niệm trừu tượng, xa vời, mà hiện hữu ngay trong đời sống thường nhật, trong "miếng trầu", "cái kèo cái cột", trong "tóc mẹ thì bới sau đầu", "cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn". Những chi tiết văn hóa này, vốn đã ăn sâu vào tiềm thức người Việt, được nhà thơ khéo léo đưa vào thơ, tạo cảm giác thân quen, dễ chạm đến trái tim người đọc. Việc sử dụng những "nguyên liệu" có sẵn này là một sự lựa chọn thông minh, tạo nên tính phổ quát cho tác phẩm.
Tuy nhiên, Nguyễn Khoa Điềm không chỉ dừng lại ở việc "vay mượn" đơn thuần. Cái tài của ông nằm ở sự "cải biến" và "sáng tạo" đầy tinh tế. Nhà thơ đã thổi vào những chất liệu cũ một tinh thần mới, một giọng điệu mới. Những câu chuyện cổ tích như Sự tích trầu cau, Sơn Tinh Thủy Tinh, hay các câu ca dao quen thuộc, không chỉ được kể lại mà còn được đặt trong một hệ quy chiếu mới: hệ quy chiếu của lịch sử dân tộc.
Ví dụ, chuyện "Mẹ ăn miếng trầu" không chỉ là tục ăn trầu, mà là khởi đầu cho sự ra đời của phong tục, của văn hóa giao tiếp. Chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh không chỉ là truyền thuyết thần thoại, mà được nhìn nhận như công cuộc "trồng tre đánh giặc" của người dân, gắn liền với việc chống ngoại xâm, bảo vệ đất nước. Sự cải biến này không làm mất đi giá trị gốc của văn hóa dân gian, mà còn nâng tầm ý nghĩa của chúng, biến chúng thành những bằng chứng hùng hồn cho sự hình thành và phát triển của đất nước qua hàng ngàn năm lịch sử.
Quan trọng hơn, sự sáng tạo của Nguyễn Khoa Điềm thể hiện ở việc ông đã tổng hợp tất cả những yếu tố văn hóa ấy để đưa ra một định nghĩa mới mẻ, mang tính phát hiện về "Đất Nước". Đất nước là sự thống nhất hài hòa giữa cái riêng tư và cái cộng đồng, giữa lịch sử và hiện tại, giữa văn hóa vật thể và phi vật thể. "Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ", "Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm". Tình yêu đất nước không phải là một khẩu hiệu lớn lao, mà chính là tình yêu những gì gần gũi nhất, bình dị nhất.
Tóm lại, việc vay mượn, cải biến và sáng tạo trong tác phẩm Đất Nước là một thành công rực rỡ của Nguyễn Khoa Điềm. Nó cho thấy tài năng nghệ thuật bậc thầy của nhà thơ trong việc sử dụng chất liệu dân gian một cách linh hoạt, sáng tạo, để từ đó khơi dậy niềm tự hào dân tộc và tình yêu đất nước một cách thiết thực, sâu lắng và bền vững nhất trong lòng mỗi thế hệ người Việt Nam.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
43529 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
viết bài văn nghị luận so sánh đánh giá hai đoạn trích xuân tóc đỏ cứu quốc, và nỗi buồn chiến tranh
11304 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
9726 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
7452 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
7103 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
4628 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
4459 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
4419 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
4185
