Quảng cáo
3 câu trả lời 207
Câu chuyện: Chiếc đèn lồng biết bay
Ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên bờ sông Miên, có một cô bé tên là An. An rất thích làm đèn lồng. Mỗi mùa Trung thu đến, cô lại tạo ra nhiều chiếc đèn lung linh đủ màu sắc. Nhưng An luôn mơ ước: “Giá như có một chiếc đèn lồng biết bay thật sự thì hay biết mấy!”
Một tối nọ, khi đang ngồi dưới gốc đa trước nhà, An bỗng thấy một ông lão râu trắng bước đến. Ông lão nở nụ cười hiền và đưa cho An một mảnh giấy nhỏ:
— “Hãy gấp nó thành đèn lồng. Con sẽ thấy điều kỳ diệu.”
An tò mò làm theo. Chỉ trong vài phút, một chiếc đèn lồng màu xanh biếc đã hiện ra trên tay cô. Khi An vừa thắp nến bên trong, chiếc đèn bỗng rung nhẹ rồi… bay lên, lơ lửng trước mặt cô.
— “Ôi! Đèn lồng biết bay thật!” – An kêu lên đầy thích thú.
Chiếc đèn lồng không chỉ bay, mà còn phát ra giọng nói nhỏ nhẹ như gió:
— “An, bạn có muốn lên trời chơi không?”
Chưa kịp suy nghĩ, An gật đầu. Đèn lồng liền lớn dần, sáng dần, rồi nâng An lên trời cao. Từ trên ấy, cô nhìn thấy cả ngôi làng rực rỡ như một bức tranh, nhìn thấy dòng sông cong mềm như dải lụa, và cả những đám mây đang đổi màu theo ánh trăng.
Đèn lồng đưa An đến thăm thành phố của sao – nơi những vì sao nhỏ xíu biết cười, biết chơi trốn tìm. Các bạn sao dẫn An đi dạo, tặng cô những chiếc kẹo ánh sáng lung linh. An vui đến mức quên cả thời gian.
Khi trời gần sáng, đèn lồng nhẹ nhàng đưa An trở về. Trước khi biến mất, nó nói:
— “Điều kỳ diệu luôn đến với những người biết mơ ước.”
Hôm sau, khi An kể chuyện cho mọi người trong làng, chẳng ai tin. Nhưng trong túi An vẫn còn một chiếc kẹo ánh sáng phát ra thứ ánh vàng mềm như nắng.
Mỗi lần nhìn nó, An lại nhớ đến chuyến phiêu lưu kỳ diệu của mình và mỉm cười:
“Chỉ cần dám ước mơ, điều kỳ diệu sẽ đến.”
Trên một con phố nhỏ ở Hà Nội cũ kỹ, nơi những ngôi nhà mái ngói rêu phong nép mình dưới bóng cây cổ thụ, có một hiệu sách tên là "Thư Quán Hư Vô". Chủ nhân của nó là ông Lộc, một người đàn ông ngoài sáu mươi với mái tóc hoa râm và đôi kính dày cộp, sống cô độc cùng hàng ngàn cuốn sách cũ.
Một chiều mưa tháng ba, khi đường phố vắng tanh, một vị khách bí ẩn bước vào. Ông ta không nói gì, chỉ đặt lên quầy một cuốn sách da cũ kỹ, không có tựa đề, rồi lặng lẽ quay đi. Ông Lộc tò mò cầm cuốn sách lên. Bìa sách mát lạnh, gáy sách tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo màu xanh ngọc bích.
Đêm đó, ông Lộc cảm thấy cô đơn. Ông mở cuốn sách ra, những trang giấy trắng tinh bỗng hiện lên dòng chữ: "Có một người đàn ông cô độc...". Câu chuyện kể về một người thủy thủ già, neo đậu thuyền ở một hòn đảo xa xôi, ngày ngày ngắm nhìn biển cả và nhớ về những người bạn đã mất. Ông Lộc đọc mãi, cảm thấy sự đồng cảm sâu sắc.
Sáng hôm sau, ông Lộc vui vẻ vì trời đã tạnh mưa. Ông mở cuốn sách ra lần nữa. Lần này, câu chuyện đã thay đổi hoàn toàn. Nó kể về một chàng trai trẻ, tràn đầy nhiệt huyết, bắt đầu hành trình khám phá thế giới trên chiếc xe đạp cũ kỹ.
Ông Lộc nhận ra điều kỳ diệu: Cuốn sách này tự viết lại nội dung dựa trên cảm xúc hiện tại của người đọc. Nếu ông buồn, nó kể chuyện bi kịch; nếu ông vui, nó kể chuyện phiêu lưu; nếu ông sợ hãi, nó kể chuyện kinh dị.
"Thư Quán Hư Vô" trở thành nơi độc đáo nhất thành phố. Ông Lộc không bán cuốn sách đó, ông chỉ mời những vị khách đặc biệt đọc thử. Mỗi người đọc đều tìm thấy câu chuyện của riêng mình, một tấm gương phản chiếu tâm hồn họ ngay lúc đó. Ông Lộc không còn cô đơn nữa. Ông tìm thấy niềm vui trong việc quan sát cảm xúc con người và sự biến hóa vô tận của cuốn sách Hư Vô.
Một chiều mưa tháng ba, khi đường phố vắng tanh, một vị khách bí ẩn bước vào. Ông ta không nói gì, chỉ đặt lên quầy một cuốn sách da cũ kỹ, không có tựa đề, rồi lặng lẽ quay đi. Ông Lộc tò mò cầm cuốn sách lên. Bìa sách mát lạnh, gáy sách tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo màu xanh ngọc bích.
Đêm đó, ông Lộc cảm thấy cô đơn. Ông mở cuốn sách ra, những trang giấy trắng tinh bỗng hiện lên dòng chữ: "Có một người đàn ông cô độc...". Câu chuyện kể về một người thủy thủ già, neo đậu thuyền ở một hòn đảo xa xôi, ngày ngày ngắm nhìn biển cả và nhớ về những người bạn đã mất. Ông Lộc đọc mãi, cảm thấy sự đồng cảm sâu sắc.
Sáng hôm sau, ông Lộc vui vẻ vì trời đã tạnh mưa. Ông mở cuốn sách ra lần nữa. Lần này, câu chuyện đã thay đổi hoàn toàn. Nó kể về một chàng trai trẻ, tràn đầy nhiệt huyết, bắt đầu hành trình khám phá thế giới trên chiếc xe đạp cũ kỹ.
Ông Lộc nhận ra điều kỳ diệu: Cuốn sách này tự viết lại nội dung dựa trên cảm xúc hiện tại của người đọc. Nếu ông buồn, nó kể chuyện bi kịch; nếu ông vui, nó kể chuyện phiêu lưu; nếu ông sợ hãi, nó kể chuyện kinh dị.
"Thư Quán Hư Vô" trở thành nơi độc đáo nhất thành phố. Ông Lộc không bán cuốn sách đó, ông chỉ mời những vị khách đặc biệt đọc thử. Mỗi người đọc đều tìm thấy câu chuyện của riêng mình, một tấm gương phản chiếu tâm hồn họ ngay lúc đó. Ông Lộc không còn cô đơn nữa. Ông tìm thấy niềm vui trong việc quan sát cảm xúc con người và sự biến hóa vô tận của cuốn sách Hư Vô.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
247033 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
76509 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
60914 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
60669 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
51848 -
46168
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
43267 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
40569 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
38190
