viết bài văn nêu tình cẩm cảm xúc về bài thơ
truyện cổ nước mình
Quảng cáo
5 câu trả lời 211
Bài văn cảm nhận về bài thơ Truyện cổ nước mình
“Truyện cổ nước mình” của Lâm Thị Mỹ Dạ là một bài thơ nhẹ nhàng mà sâu lắng, gợi lại trong lòng người đọc những ký ức tuổi thơ và những bài học sống bất diệt của dân tộc. Bằng lời thơ giản dị, trong sáng, tác giả đã đưa ta trở về với kho tàng truyện cổ – nơi chứa đựng vẻ đẹp tâm hồn Việt Nam qua bao thế hệ.
Đọc bài thơ, em như thấy hiện lên trước mắt những câu chuyện mình từng được nghe từ thuở còn bé: Tấm Cám, Thạch Sanh, Sọ Dừa, Cây tre trăm đốt… Những câu chuyện ấy không chỉ là nguồn vui, mà còn là những bài học đạo đức đầu đời. Nhà thơ đã tinh tế nhận ra rằng truyện cổ là nơi “người hiền gặp lành”, là nơi “ở hiền thì lại gặp hiền” – cái đẹp luôn chiến thắng, cái thiện luôn vượt lên cái ác. Điều đó bồi đắp trong lòng em niềm tin rằng cuộc sống này, dù có nhiều khó khăn, vẫn luôn cần ta giữ lấy sự lương thiện.
Điều làm em xúc động nhất là cách tác giả gợi lên tâm hồn dân gian của người Việt: nhân hậu, thủy chung, giàu tình nghĩa. Truyện cổ dạy ta biết ước mơ, biết tin vào điều tốt đẹp; dạy ta sống ngay thẳng, biết thương yêu, biết che chở những người yếu thế. Mỗi câu chuyện cổ tích đều như một mạch nguồn nuôi dưỡng tâm hồn, giúp con người trưởng thành, nhân văn hơn. Bởi vậy, bài thơ của Lâm Thị Mỹ Dạ không chỉ nhắc lại giá trị của truyện cổ mà còn khiến ta thêm tự hào về truyền thống lâu đời của dân tộc.
Qua bài thơ, em càng hiểu rằng truyện cổ không hề xa xôi hay cũ kỹ. Nó chính là nền tảng hình thành nhân cách, là chiếc gương soi của bao thế hệ người Việt. Khi trưởng thành, dù không còn nghe kể mỗi tối, nhưng bài học trong truyện cổ vẫn theo ta trên mọi hành trình của cuộc sống.
Truyện cổ nước mình vì thế không chỉ là bài thơ về kỷ niệm tuổi thơ, mà còn là lời nhắc nhở dịu dàng rằng: hãy luôn sống nhân hậu, sống đẹp như những nhân vật trong truyện cổ – bởi đó chính là vẻ đẹp bền vững nhất của con người Việt Nam.
Tuyệt vời! Dưới đây là bài văn mẫu bày tỏ tình cảm và cảm xúc về bài thơ "Truyện cổ nước mình" của nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ.
🇻🇳 Tình Cảm Sâu Lắng Với "Truyện Cổ Nước Mình" 🇻🇳
Bài thơ "Truyện cổ nước mình" của nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ không chỉ là những vần thơ kể chuyện mà còn là một dòng suối mát lành tưới tắm tâm hồn, khơi dậy trong mỗi người Việt Nam một tình yêu thương sâu sắc, mãnh liệt đối với cội nguồn và những giá trị văn hóa truyền thống.
🌟 Cảm Xúc Về Âm Hưởng Thân Thương
Ngay từ nhan đề, bài thơ đã gợi lên một sự thân thương, gần gũi đến lạ kỳ. Truyện cổ tích không đơn thuần là những câu chuyện giải trí; chúng là tiếng ru của bà, là lời dạy của mẹ, là một phần máu thịt đã nuôi dưỡng tâm hồn ta từ thuở ấu thơ. Cảm xúc đầu tiên khi đọc thơ là sự bồi hồi, xúc động khi nhận ra cả một bầu trời ký ức tuổi thơ ùa về. Mỗi câu thơ như một cuốn phim quay chậm, đưa ta trở lại những đêm trăng nghe bà kể chuyện, nơi sự kì diệu và lòng nhân hậu được gieo mầm.
> Tôi thấy như nghe tiếng vọng thiết tha của nhà thơ khi bà viết:
> "Tôi yêu truyện cổ nước tôi
> Vừa nhân hậu lại tuyệt vời sâu xa"
>
💖 Tình Yêu Với Sự "Nhân Hậu" Và "Sâu Xa"
Bài thơ đã chắt lọc những phẩm chất cao quý nhất của con người Việt Nam ẩn chứa trong kho tàng truyện cổ. Đó là lòng nhân hậu vô bờ bến, thể hiện qua hình ảnh “ở hiền gặp lành”, qua sự “thương người rồi mới thương ta”. Nhà thơ không chỉ liệt kê, mà còn khẳng định sức mạnh của những bài học ấy. Câu thơ nhắc nhở ta về sự thủy chung son sắt, về tinh thần đoàn kết (sự tích trầu cau), về ý chí vượt khó (Thạch Sanh), và đặc biệt là sự công bằng (Tấm Cám). Cảm xúc lớn nhất mà bài thơ mang lại chính là niềm tự hào về một dân tộc giàu lòng trắc ẩn, luôn hướng thiện và tin vào lẽ phải.
🌳 Giá Trị Vĩnh Hằng Của Truyện Cổ
Điều khiến bài thơ trở nên đặc biệt là việc nhà thơ nhìn nhận truyện cổ không chỉ là câu chuyện của quá khứ, mà là di sản sống của hiện tại và tương lai. Những bài học đạo đức, lối sống, cách đối nhân xử thế được truyền từ đời này sang đời khác, tạo nên bản sắc, cốt cách của người Việt.
Bài thơ kết thúc bằng một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, khiến ta phải suy ngẫm:
> "Truyện cổ vừa là cánh võng đung đưa, vừa là lời ru vỗ về, lại vừa là ngọn hải đăng chỉ lối."
>
"Truyện cổ nước mình" đã chạm đến góc sâu thẳm trong tâm hồn, khơi dậy một tình cảm thiết tha, tha thiết muốn gìn giữ và bảo tồn những giá trị truyền thống ấy. Yêu truyện cổ là yêu dân tộc, yêu văn hóa và yêu chính cội nguồn của mình.
Bài thơ đã giúp bạn nhớ đến câu chuyện cổ tích nào đặc biệt nhất?
Bài văn mẫu: Cảm xúc về bài thơ Truyện cổ nước mình
Bài thơ Truyện cổ nước mình đã để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc bởi sự ngợi ca những giá trị truyền thống, văn hóa và tinh thần anh dũng của dân tộc. Đọc từng câu, từng chữ, em cảm nhận được sự trân trọng của tác giả với kho tàng truyện cổ dân gian Việt Nam, nơi chứa đựng những bài học đạo đức, những hình ảnh anh hùng, những câu chuyện về tình yêu quê hương đất nước.
Điều khiến em cảm thấy xúc động nhất là cách tác giả khơi dậy niềm tự hào dân tộc. Qua bài thơ, những câu chuyện cổ xưa không chỉ còn là những giai thoại mà trở thành sợi dây nối quá khứ với hiện tại, nhắc nhở thế hệ trẻ về truyền thống yêu nước, lòng dũng cảm và tinh thần hiếu học, nhân nghĩa của ông cha. Em như được sống cùng với những nhân vật trong truyện cổ: những anh hùng kiên cường, những người con đất Việt hiếu thảo, nhân hậu, để từ đó cảm thấy yêu quý hơn văn hóa dân tộc.
Bài thơ còn gợi cho em cảm giác gần gũi, thân thương. Ngôn từ giản dị, mượt mà nhưng giàu hình ảnh khiến từng câu chuyện như hiện ra trước mắt, vừa truyền cảm hứng, vừa làm rung động lòng người. Em cảm nhận được tình cảm trìu mến của tác giả dành cho những giá trị dân gian, và tự nhủ bản thân cũng cần trân trọng, giữ gìn những tinh hoa văn hóa ấy.
Đọc Truyện cổ nước mình, em thấy lòng mình dâng lên niềm tự hào và xúc động. Em nhận ra rằng, những câu chuyện cổ không chỉ là quá khứ mà còn là bài học sống, nhắc nhở mỗi người về đạo lý, tình cảm và trách nhiệm với quê hương. Em mong rằng mình sẽ luôn gìn giữ và truyền lại những giá trị ấy cho thế hệ mai sau, để văn hóa dân tộc luôn sống mãi trong lòng mỗi người Việt.
Đọc những dòng thơ đầu tiên, cảm xúc lắng đọng đầu tiên là sự trân trọng đối với kho tàng văn hóa vô giá của cha ông:
“Tôi yêu truyện cổ nước tôi
Kể nghe vừa khóc vừa cười
Vừa thương vừa giận biết bao nhiêu tình”
Nhà thơ đã chạm đến tận cùng cảm xúc của người đọc bằng cách diễn đạt rất chân thành. "Truyện cổ nước mình" không phải là những câu chuyện chỉ có niềm vui hay chỉ có nỗi buồn. Nó là sự hòa quyện của những cung bậc cảm xúc đối lập: "vừa khóc vừa cười", "vừa thương vừa giận". Điều này phản ánh chân thực cuộc đời, nơi có cả hạnh phúc và bi kịch, cả cái thiện và cái ác. Chính sự đa dạng cảm xúc ấy đã khiến truyện cổ trở nên sống động, gần gũi và giàu tính nhân văn. Nó dạy ta cách cảm nhận cuộc sống một cách toàn diện, không phiến diện.
Cảm xúc được đẩy lên cao trào khi nhà thơ đi sâu vào những bài học đạo đức mà truyện cổ truyền tải. Đó là những bài học giản dị, thấm thía, được đúc kết qua hàng ngàn năm lịch sử:
“Mong manh mà biết mấy công bằng”
“Thị thơm thì giấu người thơm”
“Chăm làm thì được áo cơm
Lười biếng thì bị lều lều đói rách”
Những câu thơ này chứa đựng sự ngưỡng mộ của tác giả đối với trí tuệ dân gian. "Công bằng" trong truyện cổ có thể "mong manh" (nhiều khi cái thiện phải trải qua thử thách gian nan), nhưng cuối cùng vẫn thắng. Đó là niềm tin mãnh liệt vào công lý, vào quy luật nhân quả. Tác giả sử dụng những hình ảnh quen thuộc từ truyện Tấm Cám hay các câu ca dao tục ngữ để nhắc nhở người đọc về đạo lý ở đời: người tốt sẽ được đền đáp xứng đáng, kẻ ác sẽ bị trừng trị. Tình cảm của nhà thơ ở đây là sự đồng điệu với triết lý sống nhân hậu, lạc quan của dân tộc mình.
Nét đặc sắc nhất và khiến người đọc xúc động nhất có lẽ là sự khẳng định về đạo lý "thương người" – một truyền thống quý báu của dân tộc Việt Nam. Bài thơ như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu lắng:
“Ở hiền thì lại gặp lành
Người ngay thì được người ta thương”
“Cho tôi nhận mặt ông cha
Nghìn đời truyền lại cho ta
Cái nhân cái nghĩa cũng là
Đói thì dở gói lá chung nhau cùng”
Nhà thơ bày tỏ tình cảm biết ơn sâu sắc đối với thế hệ đi trước. Truyện cổ không chỉ là câu chuyện giải trí, nó là sợi dây kết nối chúng ta với "ông cha nghìn đời", là bài học về "cái nhân cái nghĩa". Hình ảnh "đói thì dở gói lá chung nhau cùng" là một chi tiết đắt giá, thể hiện tinh thần đoàn kết, sẻ chia, "lá lành đùm lá rách" đã thấm sâu vào máu thịt người Việt. Tình cảm của tác giả đối với truyền thống này là sự tự hào vô biên, một tình yêu quê hương đất nước mộc mạc mà tha thiết.
Cuối cùng, bài thơ khép lại trong sự chiêm nghiệm sâu sắc và lời nhắn nhủ thế hệ mai sau:
“Cha ông ta, mẹ ông ta
Yêu nhau thì cũng bởi vì truyện cổ
Truyện cổ không nhắc, ta nhớ rồi
Thương người rồi mới thương mình, em ơi”
Bằng câu thơ "Thương người rồi mới thương mình, em ơi", Lâm Thị Mỹ Dạ đã nâng tầm bài thơ từ việc nhắc nhớ kỷ niệm tuổi thơ lên thành một triết lý sống. Yêu thương, bao dung với người khác chính là cách ta đối xử tốt nhất với bản thân mình. Đây là tình cảm, là tâm tư của một người đi trước muốn truyền lại ngọn lửa nhân văn cho các thế hệ tiếp nối.
"Truyện cổ nước mình" của Lâm Thị Mỹ Dạ là một bài thơ ngắn gọn nhưng sức nặng cảm xúc lại vô cùng lớn. Nó khơi gợi trong lòng mỗi người đọc một tình yêu tha thiết với những câu chuyện cổ, với văn hóa dân tộc, và trên hết là với đạo lý làm người. Qua những vần thơ, ta cảm nhận được tình cảm chân thành, sâu lắng của nhà thơ đối với những giá trị nhân văn cao đẹp. Bài thơ không chỉ là một tác phẩm văn học, nó còn là một bài học cuộc sống, nhắc nhở chúng ta hãy sống nhân hậu, bao dung và biết trân trọng cội nguồn văn hóa của dân tộc mình.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
16962
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
12662 -
9787
-
8470
