Nhưng quan trọ vẫn lả kể
Quảng cáo
6 câu trả lời 162
Hôm ấy là một ngày chủ nhật, bầu trời cao và xanh vời vợi, điểm xuyết vài gợn mây trắng lững lờ trôi. Nắng vàng óng ả trải khắp con đường làng quen thuộc, dẫn ra cánh đồng lúa đang thì con gái, xanh mướt mát. Tôi cùng đám bạn rủ nhau ra bờ ao sau làng chơi đùa. Bờ ao rộng mênh mông, mặt nước trong vắt phản chiếu bóng những rặng tre ngà rủ bóng. Xung quanh ao, những bụi cỏ um tùm, thỉnh thoảng lại có vài chú chuồn chuồn ớt bay lượn. Khung cảnh thật yên bình, trái ngược hẳn với sự lo lắng sắp len lỏi vào tâm hồn tôi.
Chúng tôi đang chơi trò ném đá xuống ao, tiếng cười nói ríu rít cả một góc trời. Đang vui đùa, tôi bỗng thấy Tùng, đứa bạn thân nhất của tôi, trượt chân khỏi bờ cỏ trơn trượt và rơi tõm xuống nước. Một tiếng "oạp" vang lên, rồi Tùng chới với giữa dòng nước. Cậu ấy không biết bơi.
Câu chuyện đã xảy ra từ lâu, nhưng mỗi khi nhớ lại, tôi đều cảm nhận được bài học sâu sắc mà nó mang lại. Đó là dù gặp phải tình huống đáng sợ đến mức nào, chúng ta cũng cần giữ bình tĩnh và hành động theo sự mách bảo của lương tâm, làm những điều đúng đắn. Lòng dũng cảm không phải là không biết sợ, mà là biết vượt qua nỗi sợ hãi để bảo vệ bạn bè, giúp đỡ người khác. Trải nghiệm ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn, biết trân trọng tình bạn và hiểu rằng sự giúp đỡ kịp thời có ý nghĩa vô cùng to lớn.
oki chờ xíu có liền nha
BÀI VĂN KỂ LẠI MỘT TRẢI NGHIỆM ĐÁNG NHỚ
Một buổi chiều cuối thu năm ngoái, em đã trải qua một chuyện nhỏ nhưng khiến em nhớ mãi. Hôm ấy, gió heo may thổi nhẹ, bầu trời trong xanh và mặt sân trường phủ đầy những chiếc lá vàng rụng. Sau giờ học, em ở lại làm vệ sinh lớp cùng các bạn. Không gian vắng lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc và ánh nắng vàng nhạt trườn qua cửa sổ.
Khi đang quét sân phía trước lớp, em nghe tiếng khóc khe khẽ phía sau dãy hành lang. Bước lại gần, em thấy bạn Minh – bạn cùng lớp – đang ngồi ôm cặp, đôi mắt đỏ hoe. Em hơi bất ngờ nên hỏi: “Minh ơi, cậu làm sao thế?” Minh cúi đầu, ngón tay mân mê dây kéo cặp rồi lí nhí: “Tớ làm mất chiếc bút mới mẹ mua… mẹ sẽ buồn lắm…” Nhìn gương mặt lo lắng của bạn, em bỗng thấy thương vô cùng.
Em nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Minh. Hai đứa bắt đầu tìm quanh hành lang. Minh thì thấp thỏm, lúc cúi, lúc ngẩng, còn em thì cố gắng lật từng chồng ghế, từng góc tường xem chiếc bút có rơi ở đó không. Mặt trời dần khuất sau tán cây phượng, ánh sáng chỉ còn le lói nhưng hai đứa vẫn không bỏ cuộc. Cuối cùng, khi đến gần bồn hoa, em phát hiện một vật nhỏ lấp lánh giữa đám lá. Em reo lên: “Minh ơi, tìm thấy rồi!” Minh chạy vội đến, đôi mắt đang buồn bỗng sáng lên, nụ cười nở rạng rỡ. Bạn ôm chiếc bút vào lòng như ôm lại niềm vui đã đánh rơi.
Nhìn Minh cười, em cũng thấy lòng mình nhẹ bẫng. Minh lí nhí cảm ơn em rồi nắm tay em thật chặt. Khoảnh khắc ấy, em cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn – điều mà đôi khi trong cuộc sống hối hả, chúng ta dễ quên mất.
Trải nghiệm ấy tuy nhỏ nhưng dạy em một bài học lớn: Khi người khác gặp khó khăn, chỉ cần mình sẵn lòng giúp đỡ bằng cả tấm lòng, thì niềm vui nhận lại sẽ còn lớn hơn gấp bội. Từ đó, em hiểu rằng chia sẻ và quan tâm chính là cách làm cho cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn.
Bài văn: Một trải nghiệm đáng nhớ
Hôm ấy là một buổi sáng mùa thu trong trẻo, bầu trời xanh ngắt, từng đám mây trắng trôi lững lờ như những chú cừu bông. Tiếng chim ríu rít vang lên từ hàng cây trước cổng trường, hòa cùng làn gió mát khiến lòng tôi vừa háo hức vừa hồi hộp. Đó là ngày tôi tham gia cuộc thi chạy tiếp sức của khối lớp 6.
Sân trường rộn ràng tiếng hò reo. Trên đường chạy, những vạch sơn trắng nổi bật dưới ánh nắng vàng. Tôi đứng ở vị trí thứ hai, tay nắm chặt, mắt dõi theo bạn chạy đầu tiên. Tim tôi đập nhanh, bàn tay hơi ướt mồ hôi. Khi bạn tôi lao đến, tôi vươn tay nhận gậy, đôi chân lập tức bật lên như chiếc lò xo. Gió tạt vào mặt, tiếng bước chân dồn dập vang bên tai. Tôi chỉ biết chạy thật nhanh, mặc cho hơi thở gấp gáp và đôi chân bắt đầu mỏi.
Khi gần đến vạch trao gậy, tôi thấy bạn đồng đội đang dang tay chờ. Tôi dồn hết sức, đưa gậy thật chắc vào tay bạn rồi khựng lại, thở hổn hển. Nhìn bạn lao đi, tôi mỉm cười, cảm giác như mình vừa góp một phần sức nhỏ bé vào chiến thắng chung.
Kết quả, đội chúng tôi giành giải Nhì. Dù không phải giải cao nhất, nhưng tôi cảm nhận rõ niềm vui và sự gắn kết. Tôi hiểu rằng, trong một tập thể, mỗi người đều quan trọng, và chiến thắng không chỉ nằm ở kết quả, mà còn ở tinh thần đồng đội và nỗ lực hết mình.
Bài học rút ra: Đôi khi, điều quý giá nhất không phải là đứng trên bục cao nhất, mà là được cùng nhau cố gắng, cùng nhau chia sẻ niềm vui và cả những giọt mồ hôi.
Có những khoảnh khắc nhỏ bé trong đời nhưng lại để lại trong em những bài học lớn. Trải nghiệm mà em nhớ nhất chính là lần em bị lạc ở siêu thị lúc còn học lớp 5.
Hôm ấy là một chiều cuối tuần, siêu thị đông nghịt người. Ánh đèn vàng rực rỡ chiếu xuống những dãy hàng dài khiến mọi thứ trông rất rộng và sầm uất. Em đi cùng mẹ, nhưng vì mải nhìn mấy món đồ chơi màu sắc rực rỡ, em đã buông tay mẹ lúc nào không hay. Khi quay lại, em không còn thấy mẹ đâu nữa. Tim em đập mạnh, hai chân run lên. Không gian như trở nên rộng hơn, tiếng người nói chuyện, tiếng loa thông báo vang lên khiến em càng hoảng sợ.
Em chạy dọc theo lối đi, mắt nhìn ngó khắp nơi tìm bóng dáng quen thuộc của mẹ. Đôi tay em nắm chặt chiếc áo, mồ hôi rịn ra dù điều hòa đang chạy. Em muốn khóc nhưng cố kiềm lại vì sợ người khác chú ý. Cuối cùng, em lấy hết can đảm đến nhờ cô bảo vệ. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi han rồi đưa em đến quầy thông báo. Giọng chị nhân viên vang lên: “Chúng tôi đang giữ một bé gái…”. Chỉ vài phút sau, mẹ em xuất hiện. Mẹ chạy nhanh lại ôm em thật chặt. Em bỗng òa khóc, vừa sợ vừa nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc được mẹ ôm vào lòng khiến em hiểu rằng tình cảm gia đình thật ấm áp biết bao. Từ trải nghiệm ấy, em học được bài học quan trọng: luôn cẩn thận, không tự ý đi lung tung và biết giữ bình tĩnh khi gặp khó khăn.
Dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng mỗi lần nhớ lại, em vẫn cảm nhận rõ sự ấm áp của vòng tay mẹ và sự trưởng thành trong chính mình.
BÀI VĂN : MỘT TRẢI NGHIỆM ĐÁNG NHỚ CỦA EM
Một buổi chiều cuối thu, khi những tia nắng vàng đã bắt đầu dịu lại, em có một trải nghiệm thật đáng nhớ. Hôm ấy, trời trong xanh, gió nhẹ thổi qua những tán cây khiến lá rơi lác đác trên sân trường. Sau giờ học, em cùng các bạn ở lại tập văn nghệ cho ngày lễ kỉ niệm của trường.
Khi buổi tập kết thúc, mọi người lần lượt ra về. Em đi ra cổng thì bất ngờ nhìn thấy một em bé lớp dưới đang đứng ôm cặp, vẻ mặt lo lắng. Em bé cứ nhìn quanh rồi chực khóc. Em bước đến hỏi nhẹ nhàng:
– “Em sao vậy? Sao chưa về?”
Em bé lí nhí trả lời, giọng run run:
– “Dạ… em làm rơi chìa khóa xe đạp, giờ không mở khóa được để về.”
Thấy em nhỏ mếu máo, em liền trấn an:
– “Không sao, để anh/chị giúp em tìm.”
Thế là em cùng em bé cúi xuống tìm xung quanh chiếc xe. Gió thổi làm lá bay xào xạc. Ánh chiều tà nhuộm sân trường một màu vàng nhạt. Chúng em tìm dưới bồn hoa, dưới gốc cây, thậm chí cả trong giỏ xe. Khuôn mặt em bé từ lo lắng chuyển sang tuyệt vọng; đôi bàn tay bé nhỏ xoắn lại, mắt đỏ hoe.
Thấy vậy, em càng quyết tâm giúp. Em nhớ lại lúc đi ngang bồn cây, hình như có nghe tiếng gì rơi nhẹ. Em vội chạy đến đó, vạch lớp lá khô ra. Và thật may mắn, chiếc chìa khóa lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Em reo lên:
– “Tìm được rồi!”
Em bé vui mừng nhảy cẫng lên, nụ cười tươi như bông hoa mới nở. Em đưa chìa khóa, em nhỏ lí nhí cảm ơn và cúi đầu rất lễ phép. Nhìn gương mặt sáng lên hạnh phúc của em ấy, lòng em cũng thấy ấm áp lạ thường.
Buổi chiều hôm đó, em về nhà muộn hơn mọi ngày, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm và vui sướng. Qua trải nghiệm ấy, em hiểu rằng chỉ một hành động nhỏ bé cũng có thể mang lại niềm vui lớn cho người khác. Em học được rằng: sự quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau khiến cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
69449 -
55042
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45929 -
Hỏi từ APP VIETJACK44118
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
43394
