Quảng cáo
2 câu trả lời 3032
1. Mở bài: Giới thiệu chung
Hồ Dzếnh là một nhà thơ nổi bật với phong cách thơ lãng mạn, nhẹ nhàng và đầy chất trữ tình. Thơ ông thường thể hiện những cảm xúc cô đơn, man mác buồn, gắn với những rung động sâu kín trong tâm hồn. “Trưa vắng” là một bài thơ tiêu biểu thể hiện rõ tâm trạng ấy qua khung cảnh tĩnh lặng của buổi trưa và nỗi lòng của một người đang khắc khoải chờ đợi trong cô đơn.
2. Thân bài: Phân tích chi tiết
a. Không gian, thời gian tĩnh lặng
"Trưa vắng em rồi phố cũng quên
Những hàng cây cũng bỗng lặng tên"
“Trưa vắng” là khoảng thời gian gợi cảm giác tĩnh lặng, trống trải.
Khi “em” – người thương – không còn đó, không chỉ phố mà cả hàng cây cũng trở nên vắng lặng, vô hồn, như đang cùng chia sẻ nỗi cô đơn với nhân vật trữ tình.
Cách nhân hóa “phố quên”, “hàng cây lặng tên” khiến không gian trở nên cô quạnh đến lạ thường, phản chiếu nỗi trống vắng trong tâm hồn người ở lại.
b. Tâm trạng khắc khoải, mong nhớ
"Anh ngồi thương nhớ một người quen
Nỗi nhớ buồn tênh, gió cũng hiền…"
Tác giả trực tiếp bộc lộ nỗi nhớ – một nỗi nhớ buồn bã, âm thầm.
Cụm từ “nỗi nhớ buồn tênh” rất gợi cảm, thể hiện nỗi buồn mênh mang nhưng dịu dàng, không ồn ào.
Ngay cả “gió cũng hiền” – tức là mọi thứ xung quanh cũng trở nên êm ả, như không muốn khuấy động nỗi lòng người đang cô đơn.
Từ đó, cảnh và tình hòa quyện, làm nổi bật không khí trầm lắng và nỗi cô đơn của nhân vật trữ tình.
3. Kết bài: Đánh giá, cảm nhận chung
“Trưa vắng” là một bài thơ ngắn nhưng đầy chất trữ tình, thể hiện sâu sắc tâm trạng cô đơn, nhớ thương một cách nhẹ nhàng mà ám ảnh.
Hồ Dzếnh đã rất tài tình khi dùng cảnh để tả tình, biến những khung cảnh quen thuộc như “phố”, “hàng cây”, “gió” trở thành biểu tượng của tâm trạng.
Bài thơ là một minh chứng cho phong cách thơ Hồ Dzếnh: lãng mạn, tinh tế, buồn mà đẹp – chạm đến những cảm xúc sâu lắng nhất của con người.
1. Hoàn cảnh và cảm hứng sáng tác
Hồ Dzếnh là nhà thơ mang phong cách nhẹ nhàng, sâu lắng, thường viết về tình yêu, nỗi cô đơn và sự mong manh trong tâm hồn con người.
Bài thơ "Trưa vắng" là một thi phẩm trữ tình, thể hiện tâm trạng lặng lẽ, cô đơn nhưng rất đỗi tinh tế, trong một không gian vắng lặng giữa buổi trưa.
📌 2. Phân tích từng khổ thơ
🏞 Khổ 1: Cảnh vật buổi trưa vắng lặng
Trưa vắng lặng, trời trong veo như nước
Gió lặng rồi, cây cối đứng im hơi
Bóng nắng xuống lòng đường say ngủ suốt
Mái hiên buồn không động một hồn rơi
✅ Nghệ thuật:
Hình ảnh thơ trong trẻo: "trời trong veo như nước"
Từ ngữ tĩnh lặng: “vắng lặng”, “đứng im hơi”, “say ngủ suốt”, “không động”
Không gian tĩnh mịch, không một chuyển động nào, như ngưng đọng thời gian.
✅ Ý nghĩa:
Diễn tả cảnh trưa thanh bình, lặng yên đến mức khiến con người trở nên nhỏ bé và cô đơn.
Không gian ấy không chỉ là ngoại cảnh mà còn là phản chiếu tâm trạng trống vắng, cô đơn trong lòng tác giả.
💭 Khổ 2: Tâm trạng của nhân vật trữ tình
Trưa vắng lặng, em ơi đừng nói nữa
Tắt lời đi, cho tôi được lặng yên
Hồn tôi lạc giữa trời xanh bát ngát
Như cánh chim quên lối giữa bình yên.
✅ Nghệ thuật:
Lối xưng hô “em ơi”: thể hiện sự gần gũi nhưng lại tha thiết và xa vời.
So sánh độc đáo: “Hồn tôi… như cánh chim quên lối”.
Nhịp thơ nhẹ, câu thơ uyển chuyển như dòng suy nghĩ đang trôi.
✅ Ý nghĩa:
Tác giả không muốn bị quấy rầy, muốn thả hồn vào khoảng lặng của thiên nhiên.
Tâm hồn như “cánh chim quên lối” – thể hiện sự bơ vơ, lạc lõng nhưng cũng đang mải mê tận hưởng sự yên tĩnh.
Ẩn chứa một nỗi buồn mơ hồ, như thể thi sĩ đang chìm trong cõi mộng xa xăm.
🎯 Tổng kết
🌟 Nội dung:
Bài thơ diễn tả một khung cảnh trưa vắng lặng và tâm trạng cô đơn, lặng lẽ của nhân vật trữ tình.
Không gian bên ngoài hòa quyện với thế giới nội tâm tạo nên một bức tranh trữ tình nhẹ nhàng mà sâu sắc.
🌟 Nghệ thuật:
Ngôn ngữ trong sáng, giản dị mà giàu sức gợi.
Sử dụng hình ảnh ẩn dụ, so sánh tinh tế (trời trong như nước, cánh chim quên lối).
Nhịp thơ nhẹ nhàng, êm ả, phù hợp với cảm xúc lắng đọng.
💡 Ý nghĩa bài thơ:
Gợi mở những phút tĩnh lặng cần thiết trong cuộc sống, khi con người trở về với chính mình.
Làm nổi bật vẻ đẹp của sự tĩnh tại, lặng yên – một dạng hạnh phúc mỏng manh, mong manh trong tâm hồn thi sĩ.
Đồng thời thể hiện một nỗi cô đơn mơ hồ, rất đặc trưng trong thơ Hồ Dzếnh – người thi sĩ "mang hồn thơ lai Tây – Á".
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
246830
-
76314
-
Hỏi từ APP VIETJACK51795
-
46076
-
43228
