Viết bài văn phân tích tác phẩm truyện “Bố tôi” của Cao Thị Tỵ
BỐ TÔI
Ngoại kể rằng Mẹ tôi mất sớm vì một căn bệnh hiểm nghèo khi hai anh em tôi vẫn còn rất nhỏ, lúc đó em tôi mới một tuổi, còn tôi mới lên ba, cú sốc quá lớn khiến Bố tôi sầu não ủ ê đến hàng mấy năm trời vẫn chưa nguôi ngoai.
Hàng ngày ngoại trông nom chăm bẵm anh em chúng tôi để bố đi làm, nhưng cứ về đến nhà là bố lại ôm chúng tôi vào lòng vỗ về, chăm sóc cho chúng tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Bố không biết ru hay và ngân nga trầm bổng như ngoại, nhưng giọng của bố trầm ấm, bố ru chúng tôi bằng những bài thơ. Và bài ru mà tôi thường xuyên nghe nhất đó là bài “Bầm Ơi”. Cứ mỗi lần bế chúng tôi lên võng hay lên giường là bố mở đầu bằng bài Bầm ơi, cứ vậy bố đọc đi đọc lại bài bầm ơi một lát là anh em tôi ngủ say, nhiều khi tôi thấy bố nghẹn ngào xúc động, nhất là những khi bố nhắc đến Tên Mẹ. Những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt bố. Thấy bố một mình cảnh gà trống nuôi con, vừa làm cha vừa làm mẹ quả là vất vả. Anh em họ hàng ngỏ ý khuyên bố tôi nên tục huyền (1), tìm người về làm mẹ kế mẫu để sớm hôm chăm nom, săn sóc cho bố con tôi, nhưng bố nhất định không đồng ý.
Bố bảo:
- Cảnh dì ghẻ con chồng xưa nay tôi đã biết cả rồi, con người khác máu tanh lòng. Nhất là khi lại sinh thêm em bé nữa, chuyện con riêng con tây khó tranh khỏi sứt mẻ tình cảm, thế nên mọi người đừng khuyên tôi nữa.
Và bố cứ vậy, lo lắng chăm sóc, thường hay mua quà bánh cho chúng tôi mỗi khi bố đi đâu xa về, hàng ngày bố luôn đến đón tôi trước giờ, chưa bao giờ bố để tôi phải đứng trước cửa trường chờ đợi! Khi tôi lên cấp hai bố mua cho tôi một cái xe đạp cũ, tôi vui vẻ cùng chúng bạn đi học, đi chơi… tôi đâu biết hàng ngày bố vất vả làm đủ các nghề nặng nhọc như phụ hồ, đào ao, đào giếng… cho đến một hôm bố ngã bệnh. Bố sốt ly bì mấy hôm không ăn uống được. Tôi vào bệnh viện thăm bố, thấy bố gầy sút xanh xao, tôi lo lắng và thương bố vô cùng, tôi nói với bố:
- Bố ạ. Con xin phép nghỉ học để chăm cho bố nhanh khỏe lại nhé!
Bố ân cần cầm tay tôi:
- Bố không sao đâu, con cứ lo học cho giỏi và bảo ban em cũng vậy là bố nhanh khỏe thôi.
Tôi ra về mà lòng bất an, chắc bố vất vả vì lo lắng cho chúng tôi nhiều quá nên mới đổ bệnh! Giá như Mẹ tôi còn sống thì…, tôi phải làm sao để giúp đỡ cho bố bớt vất vả đây? Từ hôm đó tôi không vô tư học hành vui chơi như trước nữa, tôi nghĩ sẽ cố gắng tranh thủ sau thời gian học tập tìm kiếm thêm công việc làm để giúp đỡ gia đình, giúp đỡ cho bố bớt vất vả, ý định của tôi chưa kịp thực hiện thì không ngờ mấy hôm sau bố tôi qua đời! Tôi ân hận vô cùng. Bố ơi! Gía như con biết thương và giúp đỡ bố nhiều hơn.
(Truyện ngắn dự thi của tác giả Cao Thị Tỵ )
* Chú thích:
(1)Tục huyền: Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.
* Đôi nét về tác giả và truyện ngắn
- Cao Thị Tỵ, Bút danh: Bạch Vân
Địa chỉ: Thôn Xuân Sơn, Xã Thanh Sơn, Thị Xã Nghi Sơn, Thanh Hóa.
- Truyện ngắn “Bố tôi”dự thi trong cuộc thi “Hộp thư truyện ngắn” - mã số 121 với chủ đề “Tình Cha.
Quảng cáo
2 câu trả lời 6770
Bài văn phân tích truyện ngắn "Bố tôi" – Cao Thị Tỵ
Tình cha luôn là một đề tài cảm động trong văn học, nơi người đọc cảm nhận được sự hi sinh thầm lặng, bao dung và vĩ đại của người cha trong cuộc đời con cái. Truyện ngắn “Bố tôi” của Cao Thị Tỵ là một tác phẩm giản dị nhưng xúc động, kể về hình ảnh một người cha tần tảo, kiên cường, cả đời hi sinh vì con mà không cần đền đáp. Qua đó, tác phẩm gửi gắm thông điệp sâu sắc về tình phụ tử thiêng liêng và thức tỉnh trong mỗi người con lòng biết ơn, sự trân trọng với cha mẹ mình.
Tác phẩm mở đầu bằng một hoàn cảnh đầy xót xa: người mẹ mất sớm, để lại hai đứa con nhỏ dại cho người cha gà trống nuôi con. Từ đó, hình ảnh người cha hiện lên đầy chân thực và cảm động. Dù sống trong nỗi đau mất vợ, nhưng ông không để mình gục ngã. Ngược lại, ông đã vượt qua nỗi đau để chăm sóc, nuôi nấng các con bằng tất cả tình thương và trách nhiệm. Ông không chỉ là một người cha nghiêm khắc, mà còn như một người mẹ dịu dàng – ru con bằng thơ, chăm con từng bữa ăn giấc ngủ. Câu chuyện “Bầm ơi” được ông đọc ru con không chỉ là bài thơ, mà còn là tiếng lòng nghẹn ngào, đầy cảm xúc của một người cha đang gồng mình gánh vác cả thiên chức làm mẹ.
Cảm động hơn cả là sự kiên quyết của người cha khi từ chối lời khuyên đi bước nữa. Dù hoàn cảnh neo đơn, ông vẫn một lòng lo cho các con, không để con mình rơi vào cảnh “dì ghẻ con chồng”. Sự hi sinh ấy thật lớn lao và cao cả, xuất phát từ một tình yêu thương thuần khiết, không toan tính. Những việc làm giản dị như mua bánh quà, không bao giờ để con phải đứng chờ ngoài cổng trường… là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu của ông – thứ tình yêu âm thầm mà sâu sắc, khiến người đọc không khỏi nghẹn lòng.
Thế nhưng, cũng như bao người cha khác, ông giấu đi mọi vất vả để con cái được sống vui vẻ. Ông làm đủ nghề nặng nhọc để lo cho con ăn học, và rồi kiệt sức, lặng lẽ đổ bệnh. Đến giây phút cuối đời, ông vẫn lo cho con, vẫn ân cần nắm tay con dặn dò: “Con cứ lo học cho giỏi… là bố nhanh khỏe thôi.” Đó là tình yêu thương của cha – luôn nghĩ đến con, dù bản thân đang yếu ớt, mỏi mòn. Đoạn kết truyện là tiếng lòng ân hận của người con, cũng là lời thức tỉnh dành cho những ai còn vô tâm với đấng sinh thành của mình: “Giá như con biết thương và giúp đỡ bố nhiều hơn.” Câu nói ấy giản dị mà ám ảnh, khơi gợi trong lòng người đọc bao trăn trở và xúc động.
Với ngôn ngữ mộc mạc, lối kể nhẹ nhàng nhưng chân thành, truyện ngắn “Bố tôi” không cần cốt truyện phức tạp mà vẫn chạm đến trái tim người đọc. Hình ảnh người cha trong truyện không chỉ là nhân vật cụ thể mà còn đại diện cho biết bao người cha Việt Nam: thầm lặng, hi sinh, yêu thương con cái đến tận cùng.
Qua truyện, em thấm thía hơn về tình cha, về sự hi sinh lớn lao mà không phải lúc nào người làm con cũng kịp nhận ra. Em tự nhủ sẽ biết quý trọng hơn những gì mình đang có, biết lắng nghe, yêu thương và chia sẻ với cha mẹ nhiều hơn khi còn có thể.
BÀI VĂN PHÂN TÍCH TRUYỆN NGẮN “BỐ TÔI” CỦA CAO THỊ TỴ
Truyện ngắn “Bố tôi” của tác giả Cao Thị Tỵ là một tác phẩm xúc động viết về tình cha sâu nặng, bền bỉ và đầy hy sinh. Qua lời kể của một người con đã trưởng thành, truyện khắc họa hình ảnh người cha tận tụy, âm thầm gánh vác trách nhiệm làm cha, làm mẹ, nuôi dạy hai con khôn lớn giữa muôn vàn khó khăn, thiếu thốn. Đây không chỉ là một câu chuyện cá nhân đầy thương tâm mà còn là bức chân dung đẹp đẽ về tình phụ tử, khiến người đọc phải xúc động và suy ngẫm.
Ngay từ những dòng đầu, truyện mở ra trong một khung cảnh buồn đau: người mẹ mất sớm để lại người cha trẻ cùng hai đứa con thơ dại, một tuổi và ba tuổi. Không chịu nổi nỗi mất mát quá lớn, người cha chìm trong đau khổ suốt nhiều năm trời. Nhưng rồi, bằng tất cả tình thương dành cho các con, ông đã gượng dậy, lặng lẽ gánh vác vai trò của cả người mẹ lẫn người cha để chăm sóc, nuôi dạy con cái nên người. Đó là hình ảnh quen thuộc nhưng luôn khiến ta cảm phục – người cha "gà trống nuôi con", hy sinh tất cả vì hạnh phúc của con.
Tình yêu thương của người cha trong truyện không được thể hiện bằng những lời hoa mỹ hay cử chỉ khoa trương, mà được thể hiện bằng sự âm thầm, nhẫn nại và tấm lòng hy sinh vô bờ. Ông ru con bằng bài thơ “Bầm ơi”, tiếng ru không ngọt ngào như mẹ, nhưng đầy ấm áp và chứa chan tình cảm. Nỗi xúc động, nghẹn ngào của ông khi nhắc đến người vợ quá cố càng cho thấy trái tim nhạy cảm và thủy chung. Khi người thân khuyên ông “tục huyền”, ông kiên quyết từ chối với lý do sâu sắc: sợ con mình bị tổn thương, sợ “cảnh dì ghẻ con chồng” làm rạn nứt tình cảm gia đình. Lý do ấy cho thấy sự hy sinh âm thầm của người cha – chấp nhận cô đơn cả đời chỉ vì muốn con có một tuổi thơ trọn vẹn nhất trong hoàn cảnh đã khiếm khuyết tình mẫu tử.
Không chỉ có tình yêu, người cha trong truyện còn là biểu tượng của sự tận tụy. Ông không nề hà bất kỳ công việc nào – từ phụ hồ, đào ao đến đào giếng – miễn sao có thể kiếm tiền nuôi con. Ông luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con: mua quà bánh, không bao giờ để con phải chờ trước cổng trường, thậm chí bán sức khỏe của chính mình để lo cho các con một cuộc sống tử tế. Nhưng rồi, người cha ấy ngã bệnh. Khi con trai ngỏ ý nghỉ học để chăm sóc, ông vẫn giữ sự kiên cường đến phút cuối: “Bố không sao đâu, con cứ lo học cho giỏi… là bố nhanh khỏe thôi.” Đó là câu nói giản dị nhưng chứa đựng biết bao tình thương, sự dặn dò và mong mỏi tha thiết của người cha dành cho con.
Cái kết của truyện khiến người đọc không khỏi xót xa – người cha qua đời khi con chưa kịp báo đáp, chưa kịp làm gì để giúp đỡ cha mình. Lời “giá như” đầy ân hận của người con vang lên như một tiếng chuông cảnh tỉnh người đọc về lòng biết ơn và tình cảm gia đình. Đừng để đến khi mất đi rồi mới hối tiếc vì chưa kịp yêu thương, trân trọng.
Ngôn ngữ của truyện ngắn “Bố tôi” mộc mạc, giản dị nhưng giàu cảm xúc. Cách kể chuyện từ góc nhìn của người con giúp người đọc dễ dàng cảm nhận được tình cảm chân thành, tự nhiên. Chính sự chân thật ấy đã làm nên sức lay động mạnh mẽ cho tác phẩm.
Tóm lại, truyện ngắn “Bố tôi” là một tác phẩm xúc động, khắc họa sâu sắc hình ảnh người cha giàu tình thương, chịu đựng, hy sinh vì con. Truyện không chỉ ca ngợi tình phụ tử mà còn nhắc nhở chúng ta biết trân trọng những người thân yêu trong cuộc đời mình, biết yêu thương và quan tâm khi còn có thể. Bởi vì, tình cha – cũng như tình mẹ – là những điều thiêng liêng nhất mà không gì có thể thay thế được.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK52970
-
52885
-
39779
-
Hỏi từ APP VIETJACK37277
