Năm 2025 cả nước tưng bừng kỷ niệm lịch sử 50 năm giải phóng miền Nam thống nhất đất nước trong cuộc đấu tranh đó đã có rất nhiều tấm gương bộ đội chiến sĩ và trực tiếp tham gia phục vụ chiến đấu Em hãy kể một câu chuyện về tấm gương tiêu biểu mà em biết Bài viết không quá 1.000 từ hoặc vẽ một mẫu tem khuôn khổ a4 nói về sự kiện lịch sử
Quảng cáo
2 câu trả lời 5268
Câu chuyện về tấm gương anh hùng trong cuộc kháng chiến chống Mỹ
Năm 1975, trong cuộc kháng chiến gian khổ để giải phóng miền Nam, một tấm gương sáng ngời về lòng dũng cảm và sự hy sinh của người chiến sĩ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhân dân. Đó là câu chuyện về Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân – Liệt sĩ Lê Đình Chinh.
Lê Đình Chinh, một chiến sĩ trong đội quân đặc công của Quân đội Nhân dân Việt Nam, đã thể hiện tinh thần kiên cường và ý chí chiến đấu đến cùng vì sự nghiệp độc lập, tự do của dân tộc. Anh là người con quê hương Hà Tĩnh, gia nhập quân đội khi đất nước đang đối mặt với kẻ thù xâm lược.
Trong những năm tháng gian khổ của cuộc chiến tranh chống Mỹ, Lê Đình Chinh được giao nhiệm vụ đặc biệt – tham gia vào những trận chiến quan trọng, phá hủy các căn cứ quân sự và đánh phá các tuyến đường giao thông của địch. Anh không chỉ là một chiến sĩ thông minh, dũng cảm, mà còn rất sáng tạo trong cách sử dụng vũ khí và chiến thuật. Anh đã không ít lần vượt qua nguy hiểm, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Một trong những chiến công nổi bật của anh là trong trận đánh vào Đoàn Cơ động địch tại một căn cứ quan trọng ở miền Nam. Khi lực lượng địch đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công quy mô lớn, Lê Đình Chinh và đồng đội đã tiếp cận gần, dùng mìn tự chế và vũ khí hiện có tiêu diệt một lượng lớn quân địch, phá hủy nhiều trang thiết bị chiến tranh. Sau chiến thắng này, tinh thần chiến đấu của bộ đội ta càng thêm mạnh mẽ, góp phần vào thắng lợi chung của chiến trường miền Nam.
Tuy nhiên, trong một nhiệm vụ đặc biệt vào năm 1975, khi đang tham gia chiến đấu để giải phóng miền Nam, Lê Đình Chinh đã anh dũng hy sinh. Lúc đó, anh đang dẫn đầu một mũi tấn công vào khu vực địch chiếm giữ. Dù biết nguy hiểm cận kề, anh vẫn quyết tâm thực hiện nhiệm vụ, giúp đồng đội hoàn thành mục tiêu.
Lê Đình Chinh là một tấm gương sáng về lòng yêu nước, sự hy sinh và lòng kiên cường của người chiến sĩ Việt Nam. Câu chuyện về anh đã trở thành niềm tự hào của dân tộc, thể hiện một trong những phẩm chất đặc biệt của người lính Quân đội Nhân dân Việt Nam: sẵn sàng hy sinh vì độc lập, tự do của Tổ quốc.
Nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, câu chuyện của Lê Đình Chinh là một trong những minh chứng rõ ràng nhất cho sự kiên cường, dũng cảm và tình yêu Tổ quốc mãnh liệt của các chiến sĩ, cũng như lòng biết ơn và sự tri ân đối với những tấm gương anh hùng đã ngã xuống vì nền độc lập, tự do của dân tộc.
Năm 2025, cả nước Việt Nam hân hoan kỷ niệm 50 năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Đây là dịp để chúng ta tưởng nhớ những người con ưu tú đã dâng hiến cả tuổi trẻ và sinh mệnh cho sự nghiệp vĩ đại của dân tộc. Trong dòng chảy hào hùng ấy, cái tên Nguyễn Văn Thạc sáng lên như một ngọn đuốc dẫn lối, trở thành biểu tượng của tinh thần yêu nước và khát vọng hòa bình.
Nguyễn Văn Thạc sinh ngày 14/10/1952 tại xã Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An, trong một gia đình trí thức nghèo nhưng giàu lòng yêu nước. Từ nhỏ, Thạc đã sớm bộc lộ tinh thần ham học hỏi và ý thức trách nhiệm với quê hương. Anh được bạn bè và thầy cô yêu mến bởi sự thông minh, tinh tế và trái tim nhân hậu. Năm 1970, Thạc thi đỗ vào Khoa Toán, Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (nay là Đại học Quốc gia Hà Nội). Những ngày tháng trên giảng đường đại học, anh không chỉ là một sinh viên xuất sắc mà còn là một thanh niên tràn đầy lý tưởng sống. Khi tiếng gọi của tổ quốc vang lên, Thạc đã không ngần ngại xếp lại bút sách, tình nguyện lên đường nhập ngũ, dẫu biết phía trước là những khó khăn, thậm chí cái chết đang chờ đợi. Tháng 9/1971, anh chính thức trở thành người lính của Trung đoàn 209, Sư đoàn 312. Ngày rời Hà Nội, anh viết trong nhật ký: "Hà Nội của tôi, những con đường, hàng cây, giảng đường, bạn bè... Tất cả sẽ ở lại phía sau. Nhưng tôi tin rằng, mình sẽ trở về khi thành phố rực rỡ trong hòa bình. Nếu không, tuổi trẻ của tôi sẽ nằm lại trên mảnh đất quê hương để đổi lấy ngày ấy."
Trong hành trình của một người lính, Nguyễn Văn Thạc đã viết nên cuốn nhật ký "Mãi mãi tuổi 20", ghi lại từng suy nghĩ, cảm xúc và ước mơ của một thanh niên giữa chiến trường đầy bom đạn. Cuốn nhật ký không chỉ là những dòng tâm sự riêng tư mà còn là bức tranh hiện thực sống động về cuộc chiến, về tinh thần lạc quan và niềm tin mãnh liệt của thế hệ thanh niên Việt Nam thời bấy giờ. Anh viết về những người đồng đội, những người lính trẻ như mình, đang vượt qua mọi gian khổ để chiến đấu: "Có những buổi hành quân, đôi chân rớm máu trên con đường đá sắc. Nhưng lạ thay, không ai than phiền. Họ cười, đùa và kể chuyện về quê hương, về những giấc mơ còn dang dở. Họ sống như thể không có cái chết, và chiến đấu như thể mình là bất tử." Trong những trang nhật ký, Nguyễn Văn Thạc cũng bộc lộ khát vọng mãnh liệt về hòa bình, về một ngày đất nước không còn tiếng bom, không còn cảnh chia ly: "Tôi muốn một ngày, Hà Nội rực sáng trong tiếng cười. Những người mẹ không còn khóc tiễn con đi, những người vợ không còn ngóng đợi nơi bờ sông. Và khi đó, tôi sẽ trở về, hoặc không. Nhưng tôi biết, máu của tôi sẽ hòa cùng đất mẹ để nuôi những mầm cây mới."
Ngày 30/7/1972, trong trận chiến ác liệt tại chiến trường Quảng Trị, Nguyễn Văn Thạc đã anh dũng hy sinh ở tuổi 20. Sự ra đi của anh để lại niềm tiếc thương vô hạn cho gia đình, đồng đội và bạn bè. Nhưng đồng thời, anh cũng trở thành biểu tượng của sự hy sinh cao cả, của lòng yêu nước cháy bỏng. Cuốn nhật ký "Mãi mãi tuổi 20" được đồng đội giữ gìn cẩn thận và sau này trao lại cho gia đình anh. Hơn 30 năm sau, khi cuốn nhật ký được công bố, nó đã làm lay động hàng triệu trái tim người Việt Nam, trở thành di sản quý báu truyền cảm hứng cho bao thế hệ thanh niên. Nguyễn Văn Thạc không chỉ là một người lính, mà còn là biểu tượng của một thế hệ thanh niên sẵn sàng hy sinh tất cả vì độc lập, tự do của tổ quốc. Cuốn nhật ký của anh đã nhắc nhở chúng ta rằng, hòa bình hôm nay không đến từ may mắn, mà là kết quả của biết bao máu xương và nước mắt. Hơn thế nữa, câu chuyện của anh còn truyền đi thông điệp về lòng yêu nước, về trách nhiệm của mỗi người đối với tương lai của dân tộc. Thế hệ hôm nay, trong thời bình, cần tiếp nối tinh thần ấy bằng cách xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh, văn minh.
50 năm sau ngày thống nhất đất nước, những câu chuyện như của Nguyễn Văn Thạc vẫn còn đó, sống mãi trong lòng người dân Việt Nam. Anh là minh chứng rõ nét nhất cho tinh thần "quyết tử cho tổ quốc quyết sinh", là lời nhắn nhủ sâu sắc về ý nghĩa của sự hy sinh và lòng yêu nước. Nhìn lại câu chuyện của anh, chúng ta càng thêm trân trọng hòa bình và nguyện sống xứng đáng với sự hy sinh của biết bao thế hệ cha anh. Như Nguyễn Văn Thạc từng viết: "Nếu ngày mai tôi không trở về, xin hãy để tôi nằm lại với đất mẹ. Nhưng nếu trở về, tôi muốn sống một cuộc đời xứng đáng với máu xương của đồng đội tôi đã đổ xuống." Hôm nay, và mãi mãi, anh và những người lính năm xưa sẽ luôn sống trong trái tim của dân tộc Việt Nam.
Quảng cáo