Quảng cáo
3 câu trả lời 137
Bài văn biểu cảm về sự việc khiến em buồn nhất
Trong cuộc sống, có những sự việc dù chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại để lại trong lòng ta những nỗi buồn dai dẳng, khó quên. Với tôi, sự việc khiến tôi buồn nhất là lần đầu tiên tôi phải xa gia đình để đi học xa nhà.
Mùa hè năm ấy, khi tôi chuẩn bị bước vào lớp 10, tôi nhận được thông báo từ trường về việc phải học ở một trường nội trú cách nhà gần 200 km. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng đó là một chuyến đi mới mẻ, một cơ hội để tôi học hỏi và trải nghiệm. Nhưng khi ngày lên đường gần kề, tôi mới nhận ra sự thay đổi lớn lao mà mình sắp đối mặt.
Ngày tiễn tôi đi, bố mẹ tôi cố giấu nỗi buồn trong ánh mắt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy những giọt lệ ngấn trên mi mắt mẹ, những nếp nhăn trên trán bố. Tôi nhớ rõ từng chi tiết trong buổi chia tay ấy: mẹ loay hoay nhét thêm một vài món đồ vào vali cho tôi, rồi dặn dò tôi phải chăm sóc bản thân thật tốt; bố thì im lặng vỗ về tôi một cách kiên định, nhưng tôi biết, trong lòng ông có một nỗi lo lắng khó tả. Cảnh tượng ấy khiến trái tim tôi như thắt lại. Tôi không thể ngừng nghĩ về những đêm mẹ thức khuya nấu cơm cho tôi, những lần bố chở tôi đi học mỗi sáng sớm. Giờ đây, tôi phải rời xa họ, không biết bao giờ mới có dịp gặp lại.
Khi chiếc xe lăn bánh rời khỏi nhà, tôi nhìn thấy bố mẹ đứng ở cổng, nhìn theo cho đến khi tôi khuất hẳn. Lúc đó, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác trống rỗng, buồn bã vô cùng. Những ngày đầu tiên ở trường nội trú, tôi không quen với bầu không khí mới, những người bạn mới, và cả những công việc tự lo liệu mà trước đây tôi chưa bao giờ phải làm. Mỗi đêm, tôi đều nghĩ về gia đình, về những bữa cơm quây quần bên nhau, về tiếng cười đùa của chị em trong nhà. Tôi nhớ nhà, nhớ gia đình đến nỗi chỉ muốn quay lại ôm chầm lấy mẹ, chầm chậm lắng nghe tiếng ru của bà.
Dù sau đó tôi đã quen dần với cuộc sống ở trường và có những người bạn mới, nhưng nỗi buồn không bao giờ nguôi ngoai. Tôi nhận ra rằng, gia đình luôn là nơi tôi tìm về mỗi khi gặp khó khăn, là điểm tựa vững chắc cho mỗi bước đi của tôi trong cuộc sống. Và có lẽ, chính sự chia xa ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn, hiểu rõ hơn giá trị của gia đình và tình yêu thương vô điều kiện mà cha mẹ dành cho tôi.
Đến bây giờ, mỗi lần nhớ lại sự việc đó, lòng tôi vẫn cảm thấy nặng trĩu. Đó là sự buồn nhất mà tôi từng trải qua – nỗi buồn khi phải rời xa gia đình để bước vào một hành trình mới. Nhưng tôi cũng biết, chính sự hi sinh và tình yêu thương của gia đình sẽ là động lực giúp tôi vượt qua mọi thử thách trong tương lai.
Dịch ra tiếng Việt:
Cuộc sống của mỗi người đều có những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc, nhưng cũng không thiếu những lúc buồn bã, thất vọng. Trong tất cả những kỷ niệm buồn mà em đã trải qua, sự việc khiến em buồn nhất chính là khi em mất đi người bạn thân thiết của mình.
Lúc đó, chúng em còn là những đứa trẻ học lớp 8. Cậu ấy tên là Minh, là bạn học của em từ những năm cấp 1. Minh luôn là người bạn thân thiết nhất của em. Chúng em cùng học, cùng chơi, cùng chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống. Dù có những lúc giận hờn, nhưng chỉ cần một câu xin lỗi, mọi chuyện lại được giải quyết. Cậu ấy là người mà em có thể tin tưởng nhất, người luôn giúp đỡ em khi em gặp khó khăn.
Nhưng một ngày nọ, Minh không đến trường. Ban đầu, em nghĩ rằng cậu ấy chỉ bị ốm một vài hôm. Tuy nhiên, ngày qua ngày, em không còn thấy Minh ở lớp nữa. Em bắt đầu lo lắng và tìm hiểu thì biết được rằng Minh đã bị mắc bệnh hiểm nghèo và phải nhập viện để điều trị. Những ngày đầu, em vẫn còn hy vọng rằng cậu ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại. Nhưng tình hình ngày càng xấu đi, Minh không thể chiến thắng được bệnh tật.
Vào một buổi chiều, em nhận được tin cậu ấy đã qua đời. Cảm giác lúc đó thật khó tả, như một cú sốc lớn. Em không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Một người bạn mà em yêu quý, người bạn mà em đã trải qua bao kỷ niệm đẹp, giờ đây đã mãi mãi rời xa.
Em cảm thấy rất buồn và trống rỗng. Những kỷ niệm với Minh cứ hiện về trong tâm trí em như một đoạn phim không bao giờ ngừng chiếu. Em nhớ những giờ phút cùng nhau học bài, những lần chia sẻ những câu chuyện vui vẻ, những tiếng cười giòn giã trong lớp học. Giờ đây, tất cả chỉ còn là quá khứ. Em cảm thấy hụt hẫng và không thể chấp nhận được sự thật này.
Dù Minh không còn bên em nữa, nhưng em luôn giữ Minh trong trái tim mình, như một phần ký ức quý giá mà em sẽ không bao giờ quên. Những bài học về tình bạn, về sự trân trọng những khoảnh khắc bên nhau, em học được từ Minh sẽ mãi theo em trong suốt cuộc đời. Sự mất mát này đã dạy em rằng, mỗi ngày sống đều là một món quà quý giá và chúng ta cần phải trân trọng những người bên cạnh mình.
Vì vậy, dù sự việc này đã khiến em buồn rất nhiều, nhưng em hiểu rằng Minh sẽ luôn sống mãi trong tâm hồn em. Những kỷ niệm đẹp với Minh sẽ là nguồn động lực để em tiếp tục sống mạnh mẽ và trân trọng những người bạn của mình.
Bài văn biểu cảm về sự việc khiến em buồn nhất
Trong cuộc đời mỗi người, không ai tránh khỏi những lúc buồn đau hay hụt hẫng. Có những nỗi buồn trôi qua nhanh, nhưng cũng có những nỗi buồn khắc sâu vào tâm trí, để lại vết thương mà thời gian khó có thể xóa nhòa. Với em, kỷ niệm khiến em buồn nhất chính là lần em bị người bạn thân thiết hiểu lầm, một sự việc đã dạy em biết trân trọng hơn giá trị của lòng tin và tình bạn.
Hôm ấy, trong giờ kiểm tra Toán, không khí lớp học thật căng thẳng. Đề bài có nhiều câu hóc búa khiến không ít bạn phải cau mày suy nghĩ. Em cũng chăm chú làm bài, cố gắng tập trung để không bỏ sót chi tiết nào. Nhưng bất ngờ, một bạn ngồi gần em đã cố tình nhìn sang bài làm của em và chép lại. Em cảm thấy bất an nhưng không kịp ngăn cản vì cô giáo vừa bước vào lớp. Khi phát hiện ra sự việc, cô đã nghiêm khắc hỏi cả hai. Thay vì thừa nhận lỗi sai, bạn ấy đã vội vàng đổ lỗi cho em, rằng em là người chủ động đưa bài cho bạn xem.
Lời buộc tội ấy như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim em. Em sững sờ, không kịp nói lời nào để biện minh cho mình. Điều khiến em đau lòng hơn cả chính là ánh mắt nghi ngờ của người bạn thân thiết mà em luôn tin tưởng. Bạn ấy, thay vì lắng nghe em giải thích, lại quay đi, tỏ vẻ lạnh nhạt như thể em thực sự làm điều sai trái. Cảm giác bị hiểu lầm, bị quay lưng bởi người mình quý mến là một cảm giác đau đớn hơn bất cứ hình phạt nào.
Những ngày sau đó, em sống trong nỗi buồn và cô đơn. Ánh mắt của các bạn trong lớp, sự nghiêm khắc của cô giáo, và đặc biệt là khoảng cách giữa em với người bạn thân đã trở thành áp lực đè nặng lên tâm hồn em. Em tự hỏi, liệu tình bạn bao năm có thể dễ dàng sụp đổ chỉ vì một lời buộc tội vô căn cứ hay không? Em đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng quyết định phải làm rõ sự thật.
Em đã gặp cô giáo, kiên nhẫn giải thích và nhờ cô xem xét kỹ lưỡng. Cuối cùng, bạn kia đã thừa nhận lỗi lầm của mình trước lớp và xin lỗi em. Khi sự thật được sáng tỏ, em cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nỗi buồn trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai. Dẫu bạn thân đã xin lỗi, nhưng khoảng cách vô hình giữa chúng em vẫn còn đó, như một vết nứt khó hàn gắn.
Qua sự việc này, em nhận ra rằng lòng tin trong tình bạn là điều vô cùng quý giá nhưng cũng rất mong manh. Một khi đã tổn thương, dù có hàn gắn, thì vết sẹo ấy vẫn mãi nhắc nhở chúng ta rằng sự chân thành và thấu hiểu mới là nền tảng vững chắc để giữ gìn một mối quan hệ.
Nỗi buồn ấy đã trở thành bài học sâu sắc đối với em. Nó không chỉ giúp em trưởng thành hơn mà còn khiến em biết quý trọng hơn những người bạn chân thành xung quanh mình. Em hiểu rằng, trong cuộc sống, dù có buồn đau hay bị tổn thương, điều quan trọng nhất là biết đối diện, vượt qua và dùng những trải nghiệm ấy để hoàn thiện bản thân.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
11 46210
-
Hỏi từ APP VIETJACK4 45965
-
6 30775