Ở ngõ nhà tôi có một cây bạch đàn to, mỗi hôm ra ngóng bố mẹ tôi lại lấy mảnh trai cứa lên thân cây một vạch. Cho đến buổi chiều hôm ấy anh tôi đếm trên thân cây thấy vừa tròn mười lăm vạch. Chiều ấy khi trời đã tối hẳn, anh tôi đã dắt thằng út em vào nhà, tôi vẫn còn đứng nán lại nhìn một lần nữa phía con đường mòn. Tôi bỗng hét lên sung sướng vì đã nhìn thấy bóng dáng thân quen của bố mẹ đang đi về phía chúng tôi. Buổi chiều muộn ấy là một buổi chiều tràn ngập niềm vui, thằng út em sà vào vòng tay, dụi dụi vào ngực mẹ như nó vẫn còn nhớ mùi hương của sữa. Anh cả vừa hát, vừa nhảy chân sáo đi đằng sau. Bố công kênh tôi trên đôi vai đã gầy sọp đi vì vất vả. Tối ấy cả nhà trải chiếu ra giữa sân ngập tràn ánh trăng, mẹ lại hát ru em ngủ, bố kể nốt câu chuyện cổ tích ‘‘Cây khế’’ còn dang dở 15 ngày trước…
Rồi khi em út tôi bị ung nhọt mọc đầy người, bố mẹ lại một lần nữa gồng gánh niềm tin xuôi tàu về Hà Nội. Nhà chỉ còn hai anh em chăm nhau nhưng vẫn không quên chiều chiều lại ra ngõ ngóng. Mấy đứa trẻ con trong xóm chơi bắn bi với tôi bị thua nên ghét tôi lắm, cứ chiều thấy anh em tôi ra ngõ là chúng lại xúm vào trêu rất ác: ‘‘Đồ mồ côi! Anh em nhà mồ côi bị bố mẹ bỏ rơi. Ê ồ! Ê ồ!’’ Tôi vừa gào khóc vừa nhặt đất đá ném lũ trẻ. Anh cả cõng tôi trên lưng đi về phía con đường mòn, chúng tôi cứ đi từ khi mặt trời bắt đầu xuống núi đến khi tôi mỏi mắt cũng không nhìn rõ hướng đi. Lúc ấy tôi khóc khản cả cổ còn anh trai thì luôn miệng dỗ dành:
– Em gái ngoan nào, để anh cõng em đi tìm bố mẹ đi tìm em út nhé. Rồi mai anh đi hái quả đùm đũm chín mọng đỏ cho ăn nhé.
Đấy là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy ga tàu, hai đứa trẻ con cõng nhau đứng lọt thỏm giữa sân ga im ắng, khách xuống tàu đã về hết tự lúc nào. Anh tôi đứng lặng rất lâu, tôi thấy có vài giọt nước ấm rơi xuống đôi bàn tay đang bá vào cổ anh. Tôi biết là anh đang khóc, nhưng sau đó anh lại xốc tôi lên và cõng quay trở lại con đường mòn khi nãy.
Tôi không thể nhớ nổi có biết bao buổi chiều đã đi qua cuộc đời chúng tôi buồn bàng bạc như thế. Bởi em tôi bệnh rất nặng, phải mấy năm sau em mới thật sự khỏi bệnh. Trong lúc bố mẹ tôi gồng gánh trên đôi vai mình những gian nan, vất vả chạy chữa khắp nơi để cứu lấy sinh mạng em tôi, thì anh trai đã phải lớn lên trước tuổi để che chở, bao bọc thứ niềm tin nhỏ bé trong tôi. Từ tình yêu thương đó tôi lớn lên từng ngày một, tôi hiểu ra rằng những chuyến đi của bố mẹ có ý nghĩa lớn lao như thế nào, tôi cũng hiểu rằng anh cả là một người anh thật tuyệt vời. Lúc bố mẹ vắng nhà anh đã đứng vững, đã làm cái “nóc nhà” để che chở vỗ về và cả tha thứ cho bầy em bé nhỏ của mình.
Cho đến mãi sau này tôi cũng không bao giờ quên những buổi chiều anh trai tôi dắt tôi ra ngõ ngóng người thân trở về. Cây bạch đàn ở ngõ đã bao lần thay vỏ, những vết khắc năm xưa đã không còn nữa nhưng vết khắc tuổi thơ thì vẫn luôn hằn trong tâm trí chúng tôi. Để sau này khi dòng xoáy cuộc đời có cuốn chúng tôi về đâu đi nữa thì những buổi chiều ngang qua cuộc đời sẽ giúp tôi tìm về nguồn cội để biết yêu thương và được yêu thương thật nhiều trong vòng tay ấm áp của gia đình.
Câu 1: Xác định ngôi kể của văn bản
Câu 2: Theo văn bản , Từ tình yêu đó tôi lớn lên,tôi hiểu ta những điều gì
Câu 3: Xác định lời dẫn trực tiếp trong những câu văn in đâm và cho biết dấu hiệu nào giúp em nhận ra đó là lời trực tiếp
Câu 4: Theo em hành động "lấy mảnh trai cứa lên thân cây "thể hiện tâm trạng gì của nhân vật tôi
Câu 5: Hãy nêu những nét đặc sắc về nghệ thuật kể truyện của đoạn trích trên bằng một đoạn văn ( khoảng 1 trang giấy)
Quảng cáo
1 câu trả lời 3250
Câu 1: Xác định ngôi kể của văn bản
Ngôi kể của văn bản là ngôi thứ nhất. Nhân vật "tôi" là người kể lại câu chuyện và diễn tả cảm xúc, suy nghĩ của mình qua những sự kiện trong câu chuyện.
Câu 2: Theo văn bản, từ tình yêu đó tôi lớn lên, tôi hiểu ta những điều gì
Từ tình yêu thương và sự hy sinh của bố mẹ và anh trai, nhân vật "tôi" lớn lên và hiểu được tình yêu gia đình, vai trò quan trọng của anh trai trong cuộc sống của mình, và cảm nhận được sự gian nan, vất vả mà bố mẹ đã trải qua để chăm sóc em út. Cũng từ đó, "tôi" nhận ra những chuyến đi của bố mẹ là có ý nghĩa lớn lao và hiểu rằng anh trai là người anh tuyệt vời đã luôn che chở, bao bọc, và yêu thương mình.
Câu 3: Xác định lời dẫn trực tiếp trong những câu văn in đậm và cho biết dấu hiệu nào giúp em nhận ra đó là lời trực tiếp
Lời dẫn trực tiếp trong văn bản là:
"– Em gái ngoan nào, để anh cõng em đi tìm bố mẹ đi tìm em út nhé. Rồi mai anh đi hái quả đùm đũm chín mọng đỏ cho ăn nhé."
Dấu hiệu giúp nhận ra đây là lời trực tiếp là vì câu được đặt trong dấu ngoặc kép và có dấu gạch ngang ở đầu câu, biểu thị đây là lời nói của một nhân vật (anh trai).
Câu 4: Theo em, hành động "lấy mảnh trai cứa lên thân cây" thể hiện tâm trạng gì của nhân vật tôi?
Hành động "lấy mảnh trai cứa lên thân cây" thể hiện tâm trạng nôn nao, mong ngóng và hi vọng của nhân vật "tôi". Việc cứa những vạch lên cây bạch đàn là một cách để "tôi" đánh dấu thời gian chờ đợi và thể hiện sự kỳ vọng vào sự trở về của bố mẹ. Hành động này còn có thể là một biểu hiện của sự gắn bó, mong mỏi và tình yêu đối với gia đình.
Câu 5: Hãy nêu những nét đặc sắc về nghệ thuật kể truyện của đoạn trích trên bằng một đoạn văn (khoảng 1 trang giấy)
Đoạn trích trên có nhiều nét đặc sắc về nghệ thuật kể truyện, chủ yếu là cách tác giả sử dụng ngôi kể thứ nhất để bộc lộ cảm xúc chân thật, gần gũi của nhân vật "tôi". Qua lời kể của "tôi", người đọc không chỉ cảm nhận được những cảm xúc sâu lắng, mà còn hình dung được những chi tiết sinh động, gần gũi trong cuộc sống của gia đình nhân vật. Các chi tiết như "cây bạch đàn", "vạch khắc trên thân cây", "hành động cứa mảnh trai", hay "những giọt nước mắt của anh trai" đều được miêu tả chi tiết, gợi lên hình ảnh và cảm xúc mạnh mẽ về tình yêu thương gia đình.
Bên cạnh đó, tác giả cũng sử dụng lời dẫn trực tiếp rất thành công để thể hiện mối quan hệ gắn bó giữa các nhân vật, đặc biệt là giữa "tôi" và anh trai. Những lời dỗ dành của anh trai, những lời ru của mẹ hay câu chuyện cổ tích "Cây khế" không chỉ làm cho câu chuyện trở nên sinh động mà còn khắc sâu tình cảm, sự hy sinh của những người thân trong gia đình.
Ngoài ra, cách tác giả khắc họa sự trưởng thành của nhân vật "tôi" qua từng giai đoạn trong câu chuyện cũng là một điểm đặc sắc. Từ những buổi chiều đứng ngóng trông bố mẹ đến sự thay đổi trong nhận thức và cảm nhận của "tôi" về giá trị của tình yêu gia đình, sự hy sinh của anh trai và sự vất vả của bố mẹ, tất cả tạo nên một câu chuyện đầy xúc động và ý nghĩa. Nhờ đó, đoạn trích không chỉ là một câu chuyện về tình yêu gia đình mà còn là một bài học về sự trưởng thành, lòng kiên nhẫn và biết yêu thương trong cuộc sống.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
247033 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
76509 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
60914 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
60669 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
51848 -
46168
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
43267 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
40569 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
38190
