Quảng cáo
4 câu trả lời 655
Cụ Bơ Men là một trong những nhân vật tiêu biểu trong tác phẩm "Cụ Bơ Men" của nhà văn Nam Cao. Đây là một nhân vật có tính cách độc đáo, được xây dựng với nhiều đặc điểm sâu sắc về phẩm chất, suy nghĩ và hành động. Cụ Bơ Men là hình mẫu của người trí thức đã rơi vào tình cảnh bi đát của xã hội, và qua nhân vật này, Nam Cao muốn phản ánh những nghịch lý trong xã hội cũ, đồng thời lên án những giá trị phong kiến lỗi thời.
Cụ Bơ Men được miêu tả là một người có học thức, từng là một thầy giáo, nhưng trong hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ, cụ phải sống trong nghèo khổ. Cụ Bơ Men là người mang trong mình một tâm hồn nặng trĩu, luôn bị ám ảnh bởi quá khứ của mình. Cụ từng là người có uy tín trong xã hội, nhưng vì sự thay đổi của thời cuộc và sự thay đổi của xã hội mà cụ không thể thích nghi. Điều này làm nổi bật lên hình ảnh của một trí thức già cỗi, lạc lõng và thất bại trong xã hội mới. Cụ có những quan điểm, suy nghĩ lạc hậu, không thể bắt kịp sự thay đổi nhanh chóng của xã hội, điều này càng làm cụ thêm phần bi kịch.
Cụ Bơ Men là người có tính cách điển hình của một người trí thức yếu đuối, sống trong tâm trạng dằn vặt và cô đơn. Cụ không chỉ nghèo về vật chất mà còn nghèo về tình cảm và tinh thần. Trong khi những người khác trong xã hội có thể xoay sở, thích nghi, hoặc thậm chí lợi dụng tình thế để tìm kiếm lợi ích cho riêng mình, cụ Bơ Men lại không thể làm gì ngoài việc sống trong một thế giới của những suy nghĩ và ký ức. Tâm lý của cụ thường xuyên bị ám ảnh bởi những thất bại trong quá khứ, khiến cụ không thể nhìn thấy được hy vọng hay ánh sáng ở tương lai.
Cụ Bơ Men là một người sống với những mâu thuẫn nội tâm sâu sắc. Mặc dù cụ luôn tự nhận mình là một người có học thức, một người trí thức, nhưng cụ lại không thể thoát khỏi những hoàn cảnh bi đát và nghèo khổ. Cụ muốn giữ gìn phẩm giá của một trí thức, nhưng trong lòng lại là sự thất vọng vì xã hội không công nhận giá trị của mình. Mâu thuẫn giữa việc giữ gìn hình ảnh của một trí thức và sự bế tắc trong cuộc sống thực tại tạo ra sự khổ đau, dằn vặt trong tâm hồn của cụ Bơ Men.
Một trong những đặc điểm nổi bật của nhân vật Cụ Bơ Men chính là sự thất bại của cụ trong việc hòa nhập với xã hội đương thời. Cụ Bơ Men không thể thích ứng với những thay đổi trong xã hội mà không có sự chuẩn bị. Cụ sống trong một thế giới của những lý thuyết, của những giá trị xưa cũ, nhưng lại không biết cách áp dụng chúng vào thực tế. Sự thất bại của cụ chính là sự phản ánh đau đớn của một tầng lớp trí thức đang bị lãng quên và bị xã hội bỏ rơi. Chính vì vậy, Cụ Bơ Men là nhân vật tiêu biểu cho những trí thức đã mất đi vị trí và giá trị của mình trong xã hội mới, một xã hội cần sự thay đổi và thích ứng nhanh chóng.
Sự bi kịch của Cụ Bơ Men không chỉ thể hiện trong cuộc sống nghèo khổ mà còn trong tâm lý dằn vặt, khổ sở vì không thể sống đúng với những lý tưởng mà cụ từng tin tưởng. Mặc dù cụ vẫn cố gắng giữ vững niềm tin vào tri thức và phẩm giá của mình, nhưng trong lòng, cụ đã nhận thức được rằng mình đã thất bại. Sự mâu thuẫn giữa lý tưởng và thực tế, giữa quá khứ và hiện tại là nguyên nhân gây ra bi kịch cho nhân vật Cụ Bơ Men.
Cụ Bơ Men là một nhân vật đầy bi kịch trong văn học của Nam Cao. Thông qua hình ảnh của cụ, nhà văn đã phản ánh sự khốn khổ của một tầng lớp trí thức trong xã hội cũ, đồng thời lên án những giá trị phong kiến lạc hậu và sự bất lực của con người khi không thể thích ứng với sự thay đổi của thời đại. Cụ Bơ Men, với tính cách và tâm lý phức tạp, là biểu tượng của sự thất bại và sự bi đát trong cuộc sống của một người trí thức.
Có những ngọn cây to lớn như cây cổ thụ nhưng lại không chịu nổi chỉ một cơn bão nhẹ , vậy mà chậu cây nhỏ nhỏ treo trước nhà tôi lại sống sót ,hơn nữa còn khỏe mạnh sau cơn bão , vì có sự che chở của con người ( Chúng tôi ) , có sự che chở của cây mẹ . Con người cũng vậy dù thế nào khi có sự yêu thương, che chở ta luôn càng ngày càng tốt hơn như nhân vật bác Bơ mơn trong mẩu chuyện "Chiếc lá cuối cùng " của nhà văn Ô-Hen-ri đại tài . Bác họa sĩ già đã hi sinh để cứu lấy một mạng sống tươi trẻ vượt qua sóng gió và bão táp khó khăn của bệnh tật ....
O Hen-ri là một nhà văn Mĩ chuyên viết truyện ngắn. Những tác phẩm của ông thường nhẹ nhàng nhưng toát lên tinh thần nhân đạo cao cả, tình yêu thương người nghèo khổ, rất cảm động. “Chiếc lá cuối cùng” là truyện ngắn góp phần làm cho tên tuổi của O Hen- ri trở nên bất hủ.
Trong câu chuyện ấy, ta thấy thấm đượm tình cảm cao đẹp giữa những người họa sĩ nghèo khổ, và đặc biệt để lại nhiều dư cảm sâu sắc nhất là nhân vật cụ Bơ-mơn. Cụ sống cùng Xu và Giôn-xi trong một căn hộ thuê ở gần công viên Oa- sinh- tơn. Bốn chục năm nay cụ mơ ước vẽ một kiệt tác nhưng chưa thực hiện được, cụ thường ngồi làm mẫu vẽ cho các họa sĩ khác để kiếm tiền.
Cuộc sống tuy nghèo nhưng cụ luôn giữ phẩm chất trong sạch, hoàn cảnh không thể làm cụ yếu mềm tinh thần. Chả thế mà cụ “hay chế nhạo cay độc sự mềm yếu của bất kì ai”. Cụ Bơ-mơn luôn sống giàu tình thương, quan tâm tới mọi người. Cụ muốn những người xung quanh mình phải mạnh mẽ và cứng rắn. Chúng ta cảm động khi biết cụ tự coi mình có nhiệm vụ bảo vệ Xu và Giôn-xi ở phòng vẽ tầng trên.
Mùa đông năm ấy, Giôn-xi bị bệnh sưng phổi, cô tuyệt vọng, đếm từng chiếc lá còn lại trên cây thường xuân bám vào bức tường gạch đối diện cửa sổ, chờ khi nào chiếc lá cuối cùng rụng thì cô cũng lìa đời. Biết được ý nghĩ kì quặc ấy, mắt cụ Bơ- mơn đỏ ngầu, “nước mắt chảy ròng ròng”. Đó là những giọt nước mắt xót xa, đầy thương cảm. Cụ “hét lên”, “quát to” rồi sau đó là lời dịu dàng, xót xa: “Chà tội nghiệp cô bé Giôn-xi”.
Cụ Bơ-mơn con người có đức hi sinh cao cả. Nhà văn đã tập trung miêu tả khoảnh khắc căng thẳng của cụ và Xu: “Họ sợ sệt ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn cây thường xuân. Rồi họ nhìn nhau một lát, chẳng nói năng gì.” Dường như trong phút giây im lặng ấy, họ đã đoán được điều gì sẽ xảy đến. Là một nhân vật chính nhưng cụ chỉ xuất hiện ở phần đầu và giữa truyện, những hành động tiếp theo của cụ chỉ được hiện lên qua lời kể của Xu.
Sau khi ngồi làm mẫu cho Xu vẽ, hình ảnh cụ Bơ-mơn bỗng biến mất. Người đọc dần lãng quên sự hiện diện của cụ mà thay vào đó chú ý tới diễn biến căng thẳng xoay quanh Xu, Giôn- xi và chiếc lá cuối cùng. Không ai đoán biết được cụ đã làm gì trong khoảng thời gian ấy. Phải đến cuối truyện, Giôn-xi và người đọc mới hiểu rõ hành động cao cả của cụ. Chắc chắn khi đứng dưới mưa tuyết để vẽ chiếc lá lên bờ tường gạch, con người già nua ấy giá buốt lắm, hơn ai hết cụ biết rõ tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.
Nhưng lòng thương yêu Giôn-xi, ý muốn dùng cây bút và bảng màu để đem lại niềm tin, nghị lực sống cho cô đã giúp cụ vượt lên tất cả. Chiếc lá mà cụ vẽ sống động và rất thật: “ở gần cuống lá còn giữ màu xanh sẫm, nhưng với rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa”, khiến cho hai cô họa sĩ của chúng ta cũng không hề nghi ngờ. Và chiếc lá ấy đã gieo vào lòng cô gái trẻ tội nghiệp hơi ấm của niềm tin, nghị lực, kéo cô từ vực thẳm của bệnh tật vươn lên sống tiếp.
Có thể nói chiếc lá là cả tấm lòng của cụ Bơ-mơn, là minh chứng cho sự hi sinh đến quên mình để đem lại sự sống cho người khác. Cụ đã làm được một điều mà bốn mươi năm qua hằng ao ước: vẽ một kiệt tác. Và có lẽ khi một con người nằm xuống cũng là lúc một tâm hồn được đánh thức, sẽ tiếp tục cống hiến cho đời những sáng tác nghệ thuật.
Câu chuyện kết thúc bằng lời kể của Xu về cái đêm mà cụ Bơ-mơn vẽ chiếc lá mà không để cho Giôn- xi có phản ứng gì thêm như để lại dư âm trong lòng người đọc. Nhà văn O Hen-ri đã rất khéo léo khi xây dựng nghệ thuật đảo ngược tình huống hai lần. Lần đảo ngược thứ nhất, Giôn-xi như đang tiến dần đến cái chết bỗng khỏe lại, yêu đời và chiến thắng bệnh tật.
Lần đảo ngược thứ hai liên tiếp sau đó, cụ Bơ-mơn từ một người khỏe mạnh đến cuối truyện mắc bệnh và qua đời. Một con người đi từ sự sống đến cái chết, một con người người từ cái chết tìm lại sự sống. Tất cả đã được nhà văn kể lại thật tự nhiên và cảm động.
Truyện ngắn làm cho chúng ta không khỏi rung cảm trước tình yêu thương cao cả giữa những người nghèo khổ. Câu chuyện còn giàu tính nhân văn , ẩn chứa bức thông điệp trong cuộc sống: dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất cũng đừng bao giờ bi quan, tuyệt vọng, hãy mạnh mẽ tin tưởng vào ngày mai tươi sáng, ta sẽ vượt qua tất cả.
Nhân vật cụ Bơ-men trong truyện ngắn "Chiếc lá cuối cùng" của O. Henry là biểu tượng cho tinh thần nghệ sĩ chân chính, lòng nhân ái và đức hy sinh cao cả. Qua hình tượng này, tác giả đã gửi gắm thông điệp sâu sắc về sức mạnh của tình thương và giá trị của nghệ thuật vị nhân sinh.
Cụ Bơ-men là một họa sĩ già nghèo khổ, sống cô đơn trong căn gác xép tồi tàn, kiếm sống bằng nghề làm mẫu vẽ. Trong suốt bốn mươi năm cầm cọ, cụ vẫn chưa hoàn thành được tác phẩm để đời mà mình hằng mơ ước. Tuy nhiên, điều đặc biệt ở cụ không phải là sự nghiệp nghệ thuật lớn lao, mà chính là tình yêu thương và lòng nhân ái sâu sắc dành cho những người xung quanh.
Tình thương của cụ Bơ-men thể hiện rõ nét qua hành động cao cả cứu sống Giôn-xi, cô gái trẻ mắc bệnh viêm phổi, sống trong cùng tòa nhà. Khi Giôn-xi tuyệt vọng, tin rằng mình sẽ chết khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng, cụ Bơ-men đã quyết định vẽ một chiếc lá trên tường trong đêm mưa bão, bất chấp cái giá phải trả là mạng sống của mình. Chiếc lá cụ vẽ không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là biểu tượng của sức sống, hy vọng và nghị lực kiên cường.
Sự hy sinh thầm lặng của cụ Bơ-men khiến người đọc xúc động mạnh mẽ. Cụ không nói ra ý định của mình, không chờ đợi sự công nhận hay lòng biết ơn. Hành động của cụ xuất phát từ tình thương chân thành, lòng trắc ẩn và bản năng bảo vệ người yếu thế. Cụ sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm, chấp nhận mọi thiệt thòi chỉ để thắp sáng niềm tin trong lòng Giôn-xi.
Bằng nghệ thuật khắc họa nhân vật tinh tế, O. Henry đã xây dựng hình tượng cụ Bơ-men vừa chân thực vừa đầy tính biểu tượng. Cụ là nghệ sĩ thực thụ, người biến nghệ thuật thành công cụ cứu rỗi con người. "Chiếc lá cuối cùng" của cụ Bơ-men không chỉ là một kiệt tác hội họa, mà còn là kiệt tác của lòng nhân ái và đức hy sinh.
Tóm lại, cụ Bơ-men là hình ảnh đẹp đẽ, tiêu biểu cho sự cao thượng, lòng yêu thương và tinh thần bất khuất. Hình tượng này đã để lại bài học sâu sắc về ý nghĩa của tình người và giá trị của nghệ thuật vị nhân sinh, nhắc nhở chúng ta rằng trong cuộc sống, đôi khi những hành động thầm lặng lại có sức mạnh thay đổi cả một số phận.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
52850
-
Hỏi từ APP VIETJACK52680
-
39717
-
Hỏi từ APP VIETJACK37052
