Quảng cáo
2 câu trả lời 6605
Bài "Một thời đại trong thi ca" của Hoài Thanh là một bài viết nổi tiếng trong "Thi nhân Việt Nam" (1942), được đánh giá là một trong những tác phẩm tiêu biểu về phê bình văn học. Bài viết này phân tích, đánh giá nền thi ca Việt Nam, đặc biệt là thơ ca trong thời kỳ trước Cách mạng, với trọng tâm là phê phán sự suy yếu và lạc hậu của thơ ca trong xã hội phong kiến.
Dưới đây là cách phân tích bài viết theo cấu trúc luận đề, luận điểm, lí lẽ và dẫn chứng.
1. Luận đề (Ý chính của bài viết)
Luận đề của bài viết là: "Một thời đại trong thi ca" là thời kỳ thi ca Việt Nam, đặc biệt là thơ Nôm, đã bộc lộ những yếu tố suy thoái, không còn phù hợp với yêu cầu của xã hội hiện đại. Thơ ca đã đi vào vết mòn, thiếu sự sáng tạo và sự đổi mới. Thời kỳ thi ca này là thời kỳ "trữ tình" nhưng không phải là thời kỳ của hành động, tư tưởng xã hội mạnh mẽ.
2. Luận điểm (Các quan điểm chính trong bài)
Hoài Thanh đưa ra các luận điểm chủ yếu sau:
Thời kỳ thi ca phong kiến đã tạo ra những vần thơ có giá trị về mặt nghệ thuật, nhưng chúng lại quá chú trọng đến tình cảm cá nhân mà thiếu đi tư tưởng lớn lao và sự đổi mới sáng tạo.
Thơ ca trong thời kỳ này thường mang đậm dấu ấn của sự nhạy cảm, mơ mộng, nhưng lại thiếu đi sự mạnh mẽ, hành động và tính thời đại.
Thời đại thi ca này đã phản ánh một xã hội phong kiến lạc hậu với những bi kịch, sự gò bó trong đời sống, nhưng không có đủ sức mạnh để đưa đất nước thoát khỏi nghèo nàn, lạc hậu.
3. Lí lẽ (Giải thích, lập luận hỗ trợ cho luận điểm)
Thi ca không có sự đổi mới: Hoài Thanh chỉ ra rằng thơ ca Việt Nam trong thời kỳ phong kiến dường như đi vào vết mòn của các hình thức và thi pháp cũ. Nền thơ ca không tìm ra hướng đi mới, không phản ánh được những biến động xã hội mạnh mẽ. Cái mới trong thơ dần dần chìm vào lối mòn của sự tự luyến, sự tôn thờ cái đẹp cá nhân.
Thi ca thiếu tính xã hội: Thơ ca trong thời kỳ này chú trọng vào tình yêu, nỗi buồn cá nhân, mà ít khi phản ánh những vấn đề lớn lao của dân tộc, đất nước. Cái đẹp trong thơ ca không gắn với cái đẹp của dân tộc, cộng đồng, mà chủ yếu là cái đẹp của tâm hồn cá nhân.
Lạc hậu và thiếu tính chiến đấu: Hoài Thanh phân tích rằng, trong khi văn học phương Tây lúc đó đang chuyển mình mạnh mẽ với các phong trào cách mạng, đấu tranh, sáng tạo, thì thơ ca Việt Nam vẫn giữ những giá trị cũ kỹ, thậm chí là thoát ly thực tế, khiến cho thơ không có ảnh hưởng lớn tới xã hội.
4. Dẫn chứng (Minh họa, chứng minh cho luận điểm và lí lẽ)
Dẫn chứng về thơ của các thi nhân nổi tiếng: Hoài Thanh trích dẫn một số tác phẩm của các nhà thơ tiêu biểu như Nguyễn Du, Cao Bá Quát, Hồ Xuân Hương... để chỉ ra sự đứt đoạn trong tư tưởng thơ ca. Mặc dù những tác phẩm này rất giá trị về mặt nghệ thuật và có ảnh hưởng lâu dài, nhưng không thể không nhận ra rằng thi ca thời kỳ phong kiến đã thực sự chững lại, chưa thể đáp ứng nhu cầu của một xã hội đang thay đổi.
Trích dẫn từ Nguyễn Du: Một trong những dẫn chứng quan trọng là Truyện Kiều của Nguyễn Du. Mặc dù là một kiệt tác, nhưng trong đó nhiều vấn đề cá nhân, bi kịch gia đình được đề cao hơn là những vấn đề xã hội lớn lao. Đó là một khía cạnh tiêu biểu của thơ ca phong kiến, mặc dù sâu sắc nhưng chưa đủ mạnh mẽ để phản ánh hết tình hình đất nước.
Hồ Xuân Hương: Thơ Hồ Xuân Hương, dù nổi bật với sự mạnh mẽ, dí dỏm và táo bạo, nhưng lại bị hạn chế bởi sự tập trung vào những vấn đề riêng tư của cá nhân, thiếu vắng những vấn đề lớn lao của xã hội.
5. Tổng kết (Nhận định cuối cùng)
Hoài Thanh kết luận rằng, thơ ca thời phong kiến là một thời đại thi ca rực rỡ với những thành tựu nhất định, nhưng đó là một thời đại đã không đủ sức mạnh để phản ánh sự phát triển, đổi mới của xã hội. Đó là một thời đại trong thi ca, nhưng không phải là thời đại của hành động, của sự đổi mới sáng tạo cần thiết cho sự phát triển của dân tộc.
Tóm lại, bài viết "Một thời đại trong thi ca" của Hoài Thanh phân tích nền thi ca Việt Nam trong xã hội phong kiến, chỉ ra sự lạc hậu, thiếu sáng tạo của thơ ca và vai trò của thi nhân trong xã hội. Từ đó, Hoài Thanh khẳng định rằng, thơ ca phải tiến lên, phải đổi mới để theo kịp sự phát triển của xã hội và đáp ứng nhu cầu của thời đại.
Trong văn bản "Một thời đại trong thi ca," những yếu tố như luận đề, luận điểm, lí lẽ và dẫn chứng được thể hiện rõ ràng như sau:
Luận đề: Thơ mới là một cuộc cách mạng trong thi ca Việt Nam đầu thế kỷ XX, đánh dấu sự chuyển mình mạnh mẽ từ thơ cũ sang thơ mới.
Luận điểm: Sự khác biệt giữa cái tôi và cái ta trong thơ mới so với thơ cũ.
Lí lẽ: "Ngày trước là thời chữ ta, bây giờ là thời chữ tôi." Điều này cho thấy sự chuyển hướng trong cách thể hiện cảm xúc và cá nhân hóa trong thơ mới.
Dẫn chứng: Tác giả đã đưa ra các bài thơ mới và thơ cũ, phân tích để chứng minh sự vượt trội của thơ mới.
Người viết đã sử dụng các dẫn chứng từ tác phẩm cụ thể để thuyết phục độc giả về sự thành công và ảnh hưởng của phong trào thơ mới.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
84494 -
Hỏi từ APP VIETJACK72851
-
56162
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45723 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
40710 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
38029 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
36852 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
31883
