Con về quê cũ trời thưa vắng
Ngô cúc buồn tênh đậu cúc giả
Bên thểm trầu ủa không người hải
Cau đã mấy mùa quên trổ hoa.
Nhớ xưa bỏng ngoại nghiêng chiều nắng Tóc trắng cùng mây trắng dưới trời
Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối
Con nào hay biết mỗi thu với
Con đi mỗi bước xa, xa mãi
Dáng ngoại bên hiên.Nắng tắt dần
Là nghiêng về cội con tìm ngoại
Tê tải chiều buông tim góc sân
(Nhớ ngoại, Bảo Ngọc, Giữa NXB Hội Nhà văn 2015, trang
Viết đoạn văn 200 từ cảm nhận bài thơ trên?
Quảng cáo
3 câu trả lời 27341
Bài thơ "Nhớ ngoại" của Bảo Ngọc mang đến cho người đọc cảm giác da diết của nỗi nhớ quê hương và tình cảm gia đình, đặc biệt là hình ảnh người bà – người đã gắn bó với biết bao kỷ niệm. Ngay từ những câu thơ đầu tiên, ta cảm nhận được không gian tĩnh lặng, vắng vẻ của quê cũ với hình ảnh “ngô cúc buồn tênh” và “cau đã mấy mùa quên trổ hoa”. Những hình ảnh ấy không chỉ gợi lên vẻ đẹp giản dị của thiên nhiên mà còn làm nổi bật sự trống vắng, đơn côi của không gian khi thiếu vắng tình thương của bà.
Những kỷ niệm về bà được tái hiện qua hình ảnh “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” khiến ta cảm nhận được sự mềm mại, hiền hòa và trí thức của ngoại. Hình ảnh bàn tay ngoại “đếm từng thu cuối” làm nổi bật tính chất quý giá của thời gian, mỗi mùa thu qua đi không chỉ là sự trôi chảy của thời gian mà còn là nỗi niềm lặng lẽ của một người đã từng gắn bó với người cháu.
Cuối cùng, câu thơ “Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần” như một dấu chấm lặng lẽ, làm sáng rõ cảm xúc của người cháu khi đi xa, luôn hướng về cội nguồn và khao khát tìm lại hình bóng của ngoại. Tất cả những điều này khiến cho "Nhớ ngoại" trở thành một bài thơ đầy xúc động, chạm đến trái tim mỗi người khi nhớ về quê hương và tình thân.
Bài thơ "Nhớ ngoại" của Bảo Ngọc mang đến cho người đọc cảm giác da diết của nỗi nhớ quê hương và tình cảm gia đình, đặc biệt là hình ảnh người bà – người đã gắn bó với biết bao kỷ niệm. Ngay từ những câu thơ đầu tiên, ta cảm nhận được không gian tĩnh lặng, vắng vẻ của quê cũ với hình ảnh “ngô cúc buồn tênh” và “cau đã mấy mùa quên trổ hoa”. Những hình ảnh ấy không chỉ gợi lên vẻ đẹp giản dị của thiên nhiên mà còn làm nổi bật sự trống vắng, đơn côi của không gian khi thiếu vắng tình thương của bà.
Những kỷ niệm về bà được tái hiện qua hình ảnh “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” khiến ta cảm nhận được sự mềm mại, hiền hòa và trí thức của ngoại. Hình ảnh bàn tay ngoại “đếm từng thu cuối” làm nổi bật tính chất quý giá của thời gian, mỗi mùa thu qua đi không chỉ là sự trôi chảy của thời gian mà còn là nỗi niềm lặng lẽ của một người đã từng gắn bó với người cháu.
Cuối cùng, câu thơ “Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần” như một dấu chấm lặng lẽ, làm sáng rõ cảm xúc của người cháu khi đi xa, luôn hướng về cội nguồn và khao khát tìm lại hình bóng của ngoại. Tất cả những điều này khiến cho "Nhớ ngoại" trở thành một bài thơ đầy xúc động, chạm đến trái tim mỗi người khi nhớ về quê hương và tình thân.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
246830
-
76314
-
Hỏi từ APP VIETJACK51795
-
46076
-
43228
