Rượu đã tan lúc nào. Người về, người đi chơi đã vãn cả. Mị không biết. Mị vẫn ngồi trơ một mình giữa nhà.Mãi sau Mị mới đứng dậy, nhưng Mị không bước ra đường. Mị từ từ bước vào buồng. Chẳng năm nào A Sử cho Mị đi chơi Tết. Bấy giờ Mị ngồi xuống giường, trông ra cái cửa sổ lỗ vuông mờ mờ trăng trắng. Đã từ nãy, Mị thấy phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm Tết ngày trước. Mị trẻ lắm, Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi. Bao nhiêu người có chồng cũng đi chơi ngày Tết. Huống chi A Sử với Mị, không có lòng với nhau mà vẫn phải ở với nhau!Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, Mị sẽ ăn cho chết ngay, chứ không buồn nhớ lại nữa. Nhớ lại, chỉ thấy nước mắt ứa ra. Mà tiếng sáo gọi bạn yêu vẫn lửng lơ bay ngoài đường.
Anh ném pao,em không bắt
Em không yêu,quả pao rơi rồi
Lúc ấy, A Sử vừa ở đâu về, lại sửa soạn đi chơi. A Sử thay áo mới, khoác thêm hai vòng bạc vào cổ rồi bịt cái khăn trắng lên đầu. Có khi nó đi mấy ngày mấy đêm. Nó còn muốn rình bắt mấy người con gái nữa về làm vợ. Cũng chẳng bao giờ Mị nói gì.
Bây giờ Mị cũng không nói. Mị đến góc nhà, lấy ông mỡ, xắn một miếng bỏ thêm vào đĩa đèn cho sáng. Trong đầu Mị đang rập rờn tiếng sáo. Mị muốn đi chơi, Mị cũng sắp đi chơi. Mị quấn lại tóc, Mị với tay lấy cái váy hoa vắt ở phía trong vách
lập dàn Ý phân tích nghệ thuật phân tích tâm lý nhân vật Mị
Quảng cáo
2 câu trả lời 226
Gió xuân thổi qua cửa sổ lỗ vuông, mang theo hương vị của những kỷ niệm. Mị ngồi một mình giữa căn nhà, rượu đã tan trong cơ thể, nhưng nỗi nhớ vẫn còn đọng lại. Tiếng sáo gọi bạn đầu làng vang vọng trong tai, như một kỷ niệm xa xăm.
Ngày xưa, Mị thổi sáo giỏi, và mùa xuân này, Mị uống rượu bên bếp và thổi sáo. Chiếc lá trên môi Mị cũng như những nốt nhạc, đưa Mị trở về thời gian xa xăm. A Sử, người không có lòng với Mị, vẫn đưa Mị vào những kỷ niệm đẹp.
Nhớ lại, Mị thấy nước mắt ứa ra. Tiếng sáo vẫn lửng lơ bay ngoài đường, như một lời gọi về quá khứ. A Sử vừa ở đâu về, lại sửa soạn đi chơi. Mị muốn đi chơi, nhưng A Sử không bao giờ cho Mị đi chơi Tết. Mị còn trẻ, muốn thể hiện tình yêu, nhưng A Sử vẫn ở đó, không có lòng với nhau mà vẫn phải ở bên nhau.
Bây giờ, Mị không nói gì. Mị lấy ông mỡ, xắn một miếng bỏ vào đĩa đèn cho sáng. Trong đầu, Mị vẫn rập rờn tiếng sáo, nhưng Mị biết, dù có nắm lá ngón trong tay, Mị cũng không thể quên những kỷ niệm đẹp ngày xưa.
Gió xuân thổi qua cửa sổ lỗ vuông, mang theo hương vị của những kỷ niệm. Mị ngồi một mình giữa căn nhà, rượu đã tan trong cơ thể, nhưng nỗi nhớ vẫn còn đọng lại. Tiếng sáo gọi bạn đầu làng vang vọng trong tai, như một kỷ niệm xa xăm.
Ngày xưa, Mị thổi sáo giỏi, và mùa xuân này, Mị uống rượu bên bếp và thổi sáo. Chiếc lá trên môi Mị cũng như những nốt nhạc, đưa Mị trở về thời gian xa xăm. A Sử, người không có lòng với Mị, vẫn đưa Mị vào những kỷ niệm đẹp.
Nhớ lại, Mị thấy nước mắt ứa ra. Tiếng sáo vẫn lửng lơ bay ngoài đường, như một lời gọi về quá khứ. A Sử vừa ở đâu về, lại sửa soạn đi chơi. Mị muốn đi chơi, nhưng A Sử không bao giờ cho Mị đi chơi Tết. Mị còn trẻ, muốn thể hiện tình yêu, nhưng A Sử vẫn ở đó, không có lòng với nhau mà vẫn phải ở bên nhau.
Bây giờ, Mị không nói gì. Mị lấy ông mỡ, xắn một miếng bỏ vào đĩa đèn cho sáng. Trong đầu, Mị vẫn rập rờn tiếng sáo, nhưng Mị biết, dù có nắm lá ngón trong tay, Mị cũng không thể quên những kỷ niệm đẹp ngày xưa.
Quảng cáo
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK5 156477
-
122182
-
Hỏi từ APP VIETJACK115567
-
Hỏi từ APP VIETJACK29896
-
Hỏi từ APP VIETJACK6 26771