Trang Ngô Huyền
Hỏi từ APP VIETJACK
Dựa vào gợi ý hãy viết bài văn cảm nhận đoạn trích sau: “ Chiếc TU đã lấy được độ cao cần thiết, bắt đầu bay bằng. Hàng chữ điện “Cài thắt lưng an toàn” đã được tắt đi. Nhưng ngoài cửa sổ vẫn cuồn cuộn mây.
- Mây cận quá, bác nhỉ, với tay ra là với được - Bà cụ nói - Y thể cây lá ngoài vườn.
Tay vận complet nhấc mi mắt lên. Môi y mím chặt, vẻ căng thẳng đổi thành quàu quạu.
- Vậy mà sao nhiều người họ kháo là tàu bay trỗi cao được hơn mây bác nhỉ?
Tay nọ làm thinh.
- Chả biết đâu trời đâu đất thế này biết lối nào mà về bến, thưa các bác?
Không được trả lời, bà cụ chẳng dám hỏi han gì thêm. Bà ngồi im, ôm chặt trong lòng một chiếc làn mây. Hình vóc bé nhỏ, teo tóp của bà như chìm lấp vào thân ghế. Khi cô tiếp viên đẩy xe đưa bữa điểm tâm đến, bà không muốn nhận khay đồ ăn. Bà bảo cơm nước lạ kiểu chẳng đũa bát gì chẳng quen, mấy lại đã ăn no bụng hồi sớm, mấy lại cũng thực tình là già chẳng có lắm tiền. Cô gái ân cần giải thích để bà cụ yên tâm rằng giá của suất ăn này đã được tính gộp trong tiền vé.
[…] Bà hỏi cô tiếp viên:
- Đã sắp đến sông Bến Hải chưa con?
- Dạ thưa - Cô gái nhìn đồng hồ đeo tay - Còn chừng dăm phút nữa ạ. Nhưng thưa cụ vì chúng ta bay trên biển nên không ngang qua sông mà sẽ chỉ ngang qua vùng trời vĩ tuyến 17.
- Lát qua đấy con bật dùm già cái cửa tròn này con nhé, cho thoáng.
- Ấy chết, mở thế nào được ạ. Cô gái bật cười.
[…] Tay vận complet xoè diêm châm thuốc. Là dân nghiện nhưng lúc này tôi thấy gai với khói. Lẽ ra y nên xuống phía dưới mà thả khí chứ chẳng nên phớt lờ hàng chữ “không hút thuốc” sáng nay trước mũi y như vậy, tôi sẽ uể oải thầm nghĩ, đậy tờ báo lên mặt và nhắm mắt lại.
Giấc ngủ thiu thiu chầm chậm trườn tới.
- Làm cái gì vậy? Hả! Cái bà già này!
Tôi giật bắn mình. Tôi bị giằng khỏi giấc ngủ không phải vì tiếng quát, tay ngồi cạnh tôi không quát to tiếng, chỉ nạt, nạt khẽ thôi, đủ nghe. Nhưng âm hưởng của nỗi hoảng hốt và sự cục cằn trong giọng y như tát vào mặt người ta. Thận trọng, tôi liếc nhìn. Khói thuốc và cặp vai to đùng của y che khuất cả bà cụ già, cả ô cửa sổ.
- Này, cô kia, cô nhân viên! - Y sang trọng đứng dậy mắng - Tới mà nhìn! Đây là hàng không hay là cái xô bếp? Là phi cơ hay là cái miếu thờ thế này, hả?
- Van bác... - Bà cụ sợ sệt - Bác ơi, van bác... Chẳng là, bác ạ, bữa nay giỗ thằng cả nhà tôi. Non ba chục năm rồi, bác ơi, tôi mới lên được đến miền cháu khuất.
Tay nọ gần như bước xéo lên đùi tôi, xấn ra lối đi. Bộ mặt hồng hào bừng bừng giận dữ và khinh miệt.
Bà cụ ngồi, lặng phắt, lưng còng xuống, hai bàn tay chắp lại, gầy guộc. Trên chiếc bàn gấp bày đĩa hoa cúng, nải chuối xanh, mấy cái phẩm oản và ba cây nhang cắm trong chiếc cốc thuỷ tinh đựng gạo. Một bức ảnh ép trong tấm kính cỡ bàn tay để dựng vào thành cốc.
Cô tiếp viên vội đi tới. Cô đứng sững bên cạnh tôi. Không hề kêu lên, không thốt một lời, cô lặng nhìn….”
( Mây trắng còn bay- Bảo Ninh)
GỢI Ý:
NHÂN VẬT NGƯỜI MẸ GIÀ
- Hình dáng: “lưng còng, hai bàn tay gầy guộc” -> Già cả, đáng thương.
- Hoàn cảnh
+ Nghèo, quê mùa : lần đầu đi máy bay, nhờ cô tiếp viên mở giúp cái cửa sổ máy bay cho thoáng, không dám ăn đồ ăn trên máy bay vì là đồ tây, k có bát, đũa và vì không có tiền.
+ Con mất trong trận chiến bảo vệ Tổ quốc ( Chi tiết bà lão hỏi sông Bến Hải, làm “bàn thờ” nhỏ “cúng” con khi đi qua đoạn sông ấy.
- Tâm trạng:
+ Nôn nóng: Hỏi cô tiếp viên rất nhiều lần: Đã đến sông bến Hải chưa?
+ Sợ sệt, van lơn : 30 chục năm rồi, tôi mới đến vùng đất mà cháu đã khuất
-> Nỗi đau thương của người mẹ như đứt từng khúc ruột vì sau từng ấy năm mới đến được nơi con đã khuất
-> Cũng thấy được tình cảnh đáng thương của người mẹ, đáng nhẽ phải được mọi người trân trọng nhưng phải lén lút, sợ sệt
* NHÂN VẬT NG ĐÀN ÔNG NGAY CẠNH.
-Nóng nảy.
-Bất lịch sự ( hút thuốc trên máy bay).
- Vô tâm, thiếu sự đồng cảm ( trước nỗi đau của người mẹ, trước sự hy sinh của người lính vì hòa bình ngày hôm nay)
* NHÂN VẬT CÔ TIẾP VIÊN:
-Nhã nhặn, lịch sự giải thích cho cụ bà
- Đồng cảm, thấu hiểu.
* Nghệ thuật
Xây dựng tình huống truyện kịch tính, giàu cảm xúc
- Miêu tả hình dáng, tâm trạng nhân vật tinh tế qua từng chi tiết nhỏ
*Dụng ý
- Phản ánh chiến tranh đi qua, nỗi đau còn để lại cho rất nhiều người ( Đặc biệt là người mẹ)
- Phê phán những người thiếu đồng cảm trước nỗi đau của những người bước ra khỏi chiến tranh, vô ơn.
- Mây cận quá, bác nhỉ, với tay ra là với được - Bà cụ nói - Y thể cây lá ngoài vườn.
Tay vận complet nhấc mi mắt lên. Môi y mím chặt, vẻ căng thẳng đổi thành quàu quạu.
- Vậy mà sao nhiều người họ kháo là tàu bay trỗi cao được hơn mây bác nhỉ?
Tay nọ làm thinh.
- Chả biết đâu trời đâu đất thế này biết lối nào mà về bến, thưa các bác?
Không được trả lời, bà cụ chẳng dám hỏi han gì thêm. Bà ngồi im, ôm chặt trong lòng một chiếc làn mây. Hình vóc bé nhỏ, teo tóp của bà như chìm lấp vào thân ghế. Khi cô tiếp viên đẩy xe đưa bữa điểm tâm đến, bà không muốn nhận khay đồ ăn. Bà bảo cơm nước lạ kiểu chẳng đũa bát gì chẳng quen, mấy lại đã ăn no bụng hồi sớm, mấy lại cũng thực tình là già chẳng có lắm tiền. Cô gái ân cần giải thích để bà cụ yên tâm rằng giá của suất ăn này đã được tính gộp trong tiền vé.
[…] Bà hỏi cô tiếp viên:
- Đã sắp đến sông Bến Hải chưa con?
- Dạ thưa - Cô gái nhìn đồng hồ đeo tay - Còn chừng dăm phút nữa ạ. Nhưng thưa cụ vì chúng ta bay trên biển nên không ngang qua sông mà sẽ chỉ ngang qua vùng trời vĩ tuyến 17.
- Lát qua đấy con bật dùm già cái cửa tròn này con nhé, cho thoáng.
- Ấy chết, mở thế nào được ạ. Cô gái bật cười.
[…] Tay vận complet xoè diêm châm thuốc. Là dân nghiện nhưng lúc này tôi thấy gai với khói. Lẽ ra y nên xuống phía dưới mà thả khí chứ chẳng nên phớt lờ hàng chữ “không hút thuốc” sáng nay trước mũi y như vậy, tôi sẽ uể oải thầm nghĩ, đậy tờ báo lên mặt và nhắm mắt lại.
Giấc ngủ thiu thiu chầm chậm trườn tới.
- Làm cái gì vậy? Hả! Cái bà già này!
Tôi giật bắn mình. Tôi bị giằng khỏi giấc ngủ không phải vì tiếng quát, tay ngồi cạnh tôi không quát to tiếng, chỉ nạt, nạt khẽ thôi, đủ nghe. Nhưng âm hưởng của nỗi hoảng hốt và sự cục cằn trong giọng y như tát vào mặt người ta. Thận trọng, tôi liếc nhìn. Khói thuốc và cặp vai to đùng của y che khuất cả bà cụ già, cả ô cửa sổ.
- Này, cô kia, cô nhân viên! - Y sang trọng đứng dậy mắng - Tới mà nhìn! Đây là hàng không hay là cái xô bếp? Là phi cơ hay là cái miếu thờ thế này, hả?
- Van bác... - Bà cụ sợ sệt - Bác ơi, van bác... Chẳng là, bác ạ, bữa nay giỗ thằng cả nhà tôi. Non ba chục năm rồi, bác ơi, tôi mới lên được đến miền cháu khuất.
Tay nọ gần như bước xéo lên đùi tôi, xấn ra lối đi. Bộ mặt hồng hào bừng bừng giận dữ và khinh miệt.
Bà cụ ngồi, lặng phắt, lưng còng xuống, hai bàn tay chắp lại, gầy guộc. Trên chiếc bàn gấp bày đĩa hoa cúng, nải chuối xanh, mấy cái phẩm oản và ba cây nhang cắm trong chiếc cốc thuỷ tinh đựng gạo. Một bức ảnh ép trong tấm kính cỡ bàn tay để dựng vào thành cốc.
Cô tiếp viên vội đi tới. Cô đứng sững bên cạnh tôi. Không hề kêu lên, không thốt một lời, cô lặng nhìn….”
( Mây trắng còn bay- Bảo Ninh)
GỢI Ý:
NHÂN VẬT NGƯỜI MẸ GIÀ
- Hình dáng: “lưng còng, hai bàn tay gầy guộc” -> Già cả, đáng thương.
- Hoàn cảnh
+ Nghèo, quê mùa : lần đầu đi máy bay, nhờ cô tiếp viên mở giúp cái cửa sổ máy bay cho thoáng, không dám ăn đồ ăn trên máy bay vì là đồ tây, k có bát, đũa và vì không có tiền.
+ Con mất trong trận chiến bảo vệ Tổ quốc ( Chi tiết bà lão hỏi sông Bến Hải, làm “bàn thờ” nhỏ “cúng” con khi đi qua đoạn sông ấy.
- Tâm trạng:
+ Nôn nóng: Hỏi cô tiếp viên rất nhiều lần: Đã đến sông bến Hải chưa?
+ Sợ sệt, van lơn : 30 chục năm rồi, tôi mới đến vùng đất mà cháu đã khuất
-> Nỗi đau thương của người mẹ như đứt từng khúc ruột vì sau từng ấy năm mới đến được nơi con đã khuất
-> Cũng thấy được tình cảnh đáng thương của người mẹ, đáng nhẽ phải được mọi người trân trọng nhưng phải lén lút, sợ sệt
* NHÂN VẬT NG ĐÀN ÔNG NGAY CẠNH.
-Nóng nảy.
-Bất lịch sự ( hút thuốc trên máy bay).
- Vô tâm, thiếu sự đồng cảm ( trước nỗi đau của người mẹ, trước sự hy sinh của người lính vì hòa bình ngày hôm nay)
* NHÂN VẬT CÔ TIẾP VIÊN:
-Nhã nhặn, lịch sự giải thích cho cụ bà
- Đồng cảm, thấu hiểu.
* Nghệ thuật
Xây dựng tình huống truyện kịch tính, giàu cảm xúc
- Miêu tả hình dáng, tâm trạng nhân vật tinh tế qua từng chi tiết nhỏ
*Dụng ý
- Phản ánh chiến tranh đi qua, nỗi đau còn để lại cho rất nhiều người ( Đặc biệt là người mẹ)
- Phê phán những người thiếu đồng cảm trước nỗi đau của những người bước ra khỏi chiến tranh, vô ơn.
Quảng cáo
1 câu trả lời 781
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK209830
-
Hỏi từ APP VIETJACK158291
-
135538
-
Hỏi từ APP VIETJACK36623
-
Hỏi từ APP VIETJACK34433
Gửi báo cáo thành công!
