hoa nguyễn
Hỏi từ APP VIETJACK
ĐỀ 1: Đọc câu chuyện sau và trả lời câu hỏi:
NGƯỜI ĂN XIN
Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.
Tôi lục hết túi nọ, túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông:
- Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười:
- Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Khi ấy tôi chợt hiểu ra: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được được một cái gì đó của ông.
(Theo Tuốc-ghê-nhép, SGK Ngữ văn 9, tập 1. NXB Giáo dục Việt Nam 2018)
1, Truyện được kể ở ngôi thứ mấy? Tác dụng của ngôi kể này? (0,5 điểm)
2, Người ăn xin và cậu bé đã tuân thủ phương châm hội thoại nào ? Sự tuân thủ đó thể hiện qua những từ ngữ nào? (0,5điểm)
3, Câu văn “ Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi.”sử dụng biện pháp tu từ nào? Nêu giá trị của biện pháp tu từ đó trong việc thể hiện nội dung? (0,5 diểm)
4. Vì sao ông lão ăn xin ở câu chuyện trên vẫn nở một nụ cười ngay cả khi nhân vật tôi “ không có gì cho ông cả”? (1 điểm)
5. Cả người ăn xin và cậu bé đều cảm thấy mình đã nhận từ người kia một cái gì đó. Theo em cái gì đó mà mỗi người họ đã nhận được là gì? Em rút ra bài học gì qua câu chuyện trên? ( 1 điểm)
6. Từ câu chuyện trên, hãy trình bày suy nghĩ của em về tình yêu thương trong cuộc sống bằng 1 đoạn văn khoảng 2/3 trang giấy thi. ( 2 điểm)
NGƯỜI ĂN XIN
Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.
Tôi lục hết túi nọ, túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông:
- Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười:
- Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Khi ấy tôi chợt hiểu ra: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được được một cái gì đó của ông.
(Theo Tuốc-ghê-nhép, SGK Ngữ văn 9, tập 1. NXB Giáo dục Việt Nam 2018)
1, Truyện được kể ở ngôi thứ mấy? Tác dụng của ngôi kể này? (0,5 điểm)
2, Người ăn xin và cậu bé đã tuân thủ phương châm hội thoại nào ? Sự tuân thủ đó thể hiện qua những từ ngữ nào? (0,5điểm)
3, Câu văn “ Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi.”sử dụng biện pháp tu từ nào? Nêu giá trị của biện pháp tu từ đó trong việc thể hiện nội dung? (0,5 diểm)
4. Vì sao ông lão ăn xin ở câu chuyện trên vẫn nở một nụ cười ngay cả khi nhân vật tôi “ không có gì cho ông cả”? (1 điểm)
5. Cả người ăn xin và cậu bé đều cảm thấy mình đã nhận từ người kia một cái gì đó. Theo em cái gì đó mà mỗi người họ đã nhận được là gì? Em rút ra bài học gì qua câu chuyện trên? ( 1 điểm)
6. Từ câu chuyện trên, hãy trình bày suy nghĩ của em về tình yêu thương trong cuộc sống bằng 1 đoạn văn khoảng 2/3 trang giấy thi. ( 2 điểm)
Quảng cáo
1 câu trả lời 5153
2 năm trước
1.Truyện được kể ở ngôi thứ nhất. Ngôi kể này giúp người đọc cảm nhận được tâm trạng, suy tư, và quan điểm của nhân vật chính trực tiếp, tạo sự gần gũi và hiểu rõ hơn về cuộc trò chuyện và tương tác giữa người ăn xin và cậu bé.
2.Cả người ăn xin và cậu bé tuân thủ phương châm hội thoại lịch sự, nhân văn và biểu lộ lòng tôn trọng lẫn nhau. Sự tuân thủ này thể hiện qua những từ ngữ như "Xin ông đừng giận cháu!" và "Như vậy là cháu đã cho lão rồi." Đây là cách mà họ thể hiện sự quan tâm và tôn trọng người khác dù trong tình huống khó khăn.
Câu văn "Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi" sử dụng biện pháp tu từ. 3.Biện pháp tu từ này giúp tạo hình ảnh rõ ràng và mạch lạc về ngoại hình của người ăn xin, giúp độc giả cảm nhận sâu hơn về tình trạng của ông.
4.Ông lão ăn xin vẫn nở một nụ cười ngay cả khi người kia "không có gì cho ông cả" bởi vì ông đã nhận được một cái gì đó quý báu hơn tiền bạc hoặc quà tặng vật chất. Ông đã nhận được sự quan tâm, tình thương, và lòng nhân ái từ người kia, điều mà ông đánh giá cao hơn hết.
5.Cả người ăn xin và cậu bé đã nhận được sự tôn trọng và lòng nhân ái từ người kia. Họ đã học được rằng giá trị của một cuộc gặp gỡ không phải lúc nào cũng đo lường bằng tiền bạc hoặc quà tặng vật chất. Bài học từ câu chuyện là tình thương, lòng nhân ái, và tôn trọng có giá trị vô cùng quý báu và có thể thay đổi cuộc đời của mỗi người.
6.Tình yêu thương trong cuộc sống là một yếu tố quan trọng để làm cho thế giới trở nên ấm áp và tốt đẹp hơn. Cuộc sống không chỉ xoay quanh tiền bạc và thành tựu cá nhân, mà còn cần có sự chia sẻ, tôn trọng, và sẵn sàng giúp đỡ những người cần giúp đỡ. Mỗi cuộc gặp gỡ có thể mang lại giá trị không thể đo lường bằng tiền, và chúng ta nên luôn sẵn sàng làm điều tốt trong cuộc sống, như cậu bé trong câu chuyện, để làm cho thế giới trở nên tốt hơn.
2.Cả người ăn xin và cậu bé tuân thủ phương châm hội thoại lịch sự, nhân văn và biểu lộ lòng tôn trọng lẫn nhau. Sự tuân thủ này thể hiện qua những từ ngữ như "Xin ông đừng giận cháu!" và "Như vậy là cháu đã cho lão rồi." Đây là cách mà họ thể hiện sự quan tâm và tôn trọng người khác dù trong tình huống khó khăn.
Câu văn "Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi" sử dụng biện pháp tu từ. 3.Biện pháp tu từ này giúp tạo hình ảnh rõ ràng và mạch lạc về ngoại hình của người ăn xin, giúp độc giả cảm nhận sâu hơn về tình trạng của ông.
4.Ông lão ăn xin vẫn nở một nụ cười ngay cả khi người kia "không có gì cho ông cả" bởi vì ông đã nhận được một cái gì đó quý báu hơn tiền bạc hoặc quà tặng vật chất. Ông đã nhận được sự quan tâm, tình thương, và lòng nhân ái từ người kia, điều mà ông đánh giá cao hơn hết.
5.Cả người ăn xin và cậu bé đã nhận được sự tôn trọng và lòng nhân ái từ người kia. Họ đã học được rằng giá trị của một cuộc gặp gỡ không phải lúc nào cũng đo lường bằng tiền bạc hoặc quà tặng vật chất. Bài học từ câu chuyện là tình thương, lòng nhân ái, và tôn trọng có giá trị vô cùng quý báu và có thể thay đổi cuộc đời của mỗi người.
6.Tình yêu thương trong cuộc sống là một yếu tố quan trọng để làm cho thế giới trở nên ấm áp và tốt đẹp hơn. Cuộc sống không chỉ xoay quanh tiền bạc và thành tựu cá nhân, mà còn cần có sự chia sẻ, tôn trọng, và sẵn sàng giúp đỡ những người cần giúp đỡ. Mỗi cuộc gặp gỡ có thể mang lại giá trị không thể đo lường bằng tiền, và chúng ta nên luôn sẵn sàng làm điều tốt trong cuộc sống, như cậu bé trong câu chuyện, để làm cho thế giới trở nên tốt hơn.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
246830
-
76314
-
Hỏi từ APP VIETJACK51795
-
46076
-
43228
Gửi báo cáo thành công!
