Nêu cảm xúc , âm điệu chung của toàn bài thơ tràng giang của huy cận
Quảng cáo
3 câu trả lời 653
chào em
Trong cuốn “Thi nhân Việt Nam”, Hoài Thanh đã giúp ta nhận mặt các nhà thơ trong phong trào thơ mới: “Một hồn thơ rộng mở như Thế Lữ, mơ màng như Lưu Trọng Lư, hùng tráng như Huy Thông, trong sáng như Nguy
1. Cảm xúc chủ đạo: Nỗi sầu nhân thế và sự cô đơn
Cảm xúc xuyên suốt bài thơ là nỗi buồn triền miên, dai dẳng của cái tôi lãng mạn, cô đơn trước vũ trụ rộng lớn. Đó là nỗi buồn mang tính chất "sầu nhân thế", không chỉ là nỗi buồn cá nhân mà là sự rợn ngợp, lạc lõng của con người trước sự vô biên của đất trời.
Nỗi buồn "điệp điệp" (chồng chất, liên tiếp) ngay từ câu thơ đầu tiên.
Cảm giác bơ vơ, vô định qua hình ảnh "củi một cành khô lạc mấy dòng", "bèo dạt hàng nối hàng".
Tâm trạng nhớ nhà, nhớ quê hương da diết, thường trực (dù "không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà").
Sự hoài nghi, tuyệt vọng về sự tồn tại của sự sống, của sự giao hòa (qua điệp ngữ "không": không chuyến đò ngang, không cầu rào, không khói hoàng hôn).
2. Âm điệu chung: Trầm lắng, thiết tha, mang màu sắc cổ điển
Âm điệu của "Tràng giang" là sự kết hợp độc đáo giữa nhịp điệu thơ Đường luật trang trọng, cổ kính và nhịp điệu Thơ mới linh hoạt, giàu chất nhạc.
Âm điệu trầm lắng, da diết: Nhịp thơ chậm rãi, lắng đọng, phù hợp với việc diễn tả tâm trạng u sầu, suy tư. Các từ Hán Việt trang nhã ("tràng giang", "điệp điệp", "hoàng hôn", "viễn phố") tạo nên âm hưởng trang trọng, cổ kính.
Sự hài hòa giữa cổ điển và hiện đại: Bài thơ vừa có cái "hồn" của thơ cổ (tả cảnh ngụ tình, hình ảnh ước lệ), vừa có cái "thần" của Thơ mới (bộc lộ trực tiếp cái tôi cá nhân, cảm xúc cô đơn của kiếp người hiện đại).
Tóm lại: "Tràng giang" là một bản nhạc buồn, âm điệu trầm bổng, da diết, thể hiện sâu sắc nỗi sầu của người lữ thứ trước dòng sông mênh mông, qua đó bộc lộ tình yêu quê hương, đất nước thầm kín mà mãnh liệt của Huy Cận.
Cảm xúc xuyên suốt bài thơ là nỗi buồn triền miên, dai dẳng của cái tôi lãng mạn, cô đơn trước vũ trụ rộng lớn. Đó là nỗi buồn mang tính chất "sầu nhân thế", không chỉ là nỗi buồn cá nhân mà là sự rợn ngợp, lạc lõng của con người trước sự vô biên của đất trời.
Nỗi buồn "điệp điệp" (chồng chất, liên tiếp) ngay từ câu thơ đầu tiên.
Cảm giác bơ vơ, vô định qua hình ảnh "củi một cành khô lạc mấy dòng", "bèo dạt hàng nối hàng".
Tâm trạng nhớ nhà, nhớ quê hương da diết, thường trực (dù "không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà").
Sự hoài nghi, tuyệt vọng về sự tồn tại của sự sống, của sự giao hòa (qua điệp ngữ "không": không chuyến đò ngang, không cầu rào, không khói hoàng hôn).
2. Âm điệu chung: Trầm lắng, thiết tha, mang màu sắc cổ điển
Âm điệu của "Tràng giang" là sự kết hợp độc đáo giữa nhịp điệu thơ Đường luật trang trọng, cổ kính và nhịp điệu Thơ mới linh hoạt, giàu chất nhạc.
Âm điệu trầm lắng, da diết: Nhịp thơ chậm rãi, lắng đọng, phù hợp với việc diễn tả tâm trạng u sầu, suy tư. Các từ Hán Việt trang nhã ("tràng giang", "điệp điệp", "hoàng hôn", "viễn phố") tạo nên âm hưởng trang trọng, cổ kính.
Sự hài hòa giữa cổ điển và hiện đại: Bài thơ vừa có cái "hồn" của thơ cổ (tả cảnh ngụ tình, hình ảnh ước lệ), vừa có cái "thần" của Thơ mới (bộc lộ trực tiếp cái tôi cá nhân, cảm xúc cô đơn của kiếp người hiện đại).
Tóm lại: "Tràng giang" là một bản nhạc buồn, âm điệu trầm bổng, da diết, thể hiện sâu sắc nỗi sầu của người lữ thứ trước dòng sông mênh mông, qua đó bộc lộ tình yêu quê hương, đất nước thầm kín mà mãnh liệt của Huy Cận.
1. Cảm xúc chủ đạo: Nỗi sầu nhân thế và sự cô đơn
Cảm xúc xuyên suốt bài thơ là nỗi buồn triền miên, dai dẳng của cái tôi lãng mạn, cô đơn trước vũ trụ rộng lớn. Đó là nỗi buồn mang tính chất "sầu nhân thế", không chỉ là nỗi buồn cá nhân mà là sự rợn ngợp, lạc lõng của con người trước sự vô biên của đất trời.
Nỗi buồn "điệp điệp" (chồng chất, liên tiếp) ngay từ câu thơ đầu tiên.
Cảm giác bơ vơ, vô định qua hình ảnh "củi một cành khô lạc mấy dòng", "bèo dạt hàng nối hàng".
Tâm trạng nhớ nhà, nhớ quê hương da diết, thường trực (dù "không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà").
Sự hoài nghi, tuyệt vọng về sự tồn tại của sự sống, của sự giao hòa (qua điệp ngữ "không": không chuyến đò ngang, không cầu rào, không khói hoàng hôn).
2. Âm điệu chung: Trầm lắng, thiết tha, mang màu sắc cổ điển
Âm điệu của "Tràng giang" là sự kết hợp độc đáo giữa nhịp điệu thơ Đường luật trang trọng, cổ kính và nhịp điệu Thơ mới linh hoạt, giàu chất nhạc.
Âm điệu trầm lắng, da diết: Nhịp thơ chậm rãi, lắng đọng, phù hợp với việc diễn tả tâm trạng u sầu, suy tư. Các từ Hán Việt trang nhã ("tràng giang", "điệp điệp", "hoàng hôn", "viễn phố") tạo nên âm hưởng trang trọng, cổ kính.
Sự hài hòa giữa cổ điển và hiện đại: Bài thơ vừa có cái "hồn" của thơ cổ (tả cảnh ngụ tình, hình ảnh ước lệ), vừa có cái "thần" của Thơ mới (bộc lộ trực tiếp cái tôi cá nhân, cảm xúc cô đơn của kiếp người hiện đại).
Tóm lại: "Tràng giang" là một bản nhạc buồn, âm điệu trầm bổng, da diết, thể hiện sâu sắc nỗi sầu của người lữ thứ trước dòng sông mênh mông, qua đó bộc lộ tình yêu quê hương, đất nước thầm kín mà mãnh liệt của Huy Cận.
Cảm xúc xuyên suốt bài thơ là nỗi buồn triền miên, dai dẳng của cái tôi lãng mạn, cô đơn trước vũ trụ rộng lớn. Đó là nỗi buồn mang tính chất "sầu nhân thế", không chỉ là nỗi buồn cá nhân mà là sự rợn ngợp, lạc lõng của con người trước sự vô biên của đất trời.
Nỗi buồn "điệp điệp" (chồng chất, liên tiếp) ngay từ câu thơ đầu tiên.
Cảm giác bơ vơ, vô định qua hình ảnh "củi một cành khô lạc mấy dòng", "bèo dạt hàng nối hàng".
Tâm trạng nhớ nhà, nhớ quê hương da diết, thường trực (dù "không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà").
Sự hoài nghi, tuyệt vọng về sự tồn tại của sự sống, của sự giao hòa (qua điệp ngữ "không": không chuyến đò ngang, không cầu rào, không khói hoàng hôn).
2. Âm điệu chung: Trầm lắng, thiết tha, mang màu sắc cổ điển
Âm điệu của "Tràng giang" là sự kết hợp độc đáo giữa nhịp điệu thơ Đường luật trang trọng, cổ kính và nhịp điệu Thơ mới linh hoạt, giàu chất nhạc.
Âm điệu trầm lắng, da diết: Nhịp thơ chậm rãi, lắng đọng, phù hợp với việc diễn tả tâm trạng u sầu, suy tư. Các từ Hán Việt trang nhã ("tràng giang", "điệp điệp", "hoàng hôn", "viễn phố") tạo nên âm hưởng trang trọng, cổ kính.
Sự hài hòa giữa cổ điển và hiện đại: Bài thơ vừa có cái "hồn" của thơ cổ (tả cảnh ngụ tình, hình ảnh ước lệ), vừa có cái "thần" của Thơ mới (bộc lộ trực tiếp cái tôi cá nhân, cảm xúc cô đơn của kiếp người hiện đại).
Tóm lại: "Tràng giang" là một bản nhạc buồn, âm điệu trầm bổng, da diết, thể hiện sâu sắc nỗi sầu của người lữ thứ trước dòng sông mênh mông, qua đó bộc lộ tình yêu quê hương, đất nước thầm kín mà mãnh liệt của Huy Cận.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
84494 -
Hỏi từ APP VIETJACK72851
-
56162
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
45723 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
40710 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
38029 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
36852 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
31883
Gửi báo cáo thành công!
