Viết bài văn phân tích nhân vật “Tôi” trong truyện ngắn “Món quà sinh nhật” của tác giả Trần Hoài Dương ở phần đọc hiểu.
Quảng cáo
4 câu trả lời 96
Trong thế giới văn chương dành cho thiếu nhi, Trần Hoài Dương là một cây bút với tâm hồn trong trẻo, nhân hậu. Truyện ngắn “Món quà sinh nhật” của ông là một tác phẩm nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bài học sâu sắc về cách ứng xử và vẻ đẹp của tình bạn. Qua nhân vật “tôi” (Hữu), tác giả đã khắc họa một hành trình tâm lý đầy tính nhân văn: từ sự hối hận, bối rối đến sự thức tỉnh về giá trị thực sự của tấm lòng.
Mở đầu câu chuyện, nhân vật “tôi” xuất hiện trong không gian rộn ràng của buổi tiệc sinh nhật. Giữa những món quà đắt tiền, lộng lẫy từ bạn bè khác, Hữu cảm thấy hãnh diện và có chút tự mãn. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Trinh – một người bạn nghèo với món quà giản dị được bọc trong tờ báo cũ – đã tạo nên một bước ngoặt trong tâm lý của nhân vật. Ban đầu, sự vô tâm và có phần “trẻ con” đã khiến Hữu không mấy mặn mà với món quà của Trinh. Cái nhìn của nhân vật “tôi” lúc bấy giờ bị chi phối bởi những giá trị vật chất hào nhoáng bên ngoài.
Sự tinh tế của Trần Hoài Dương nằm ở việc miêu tả quá trình biến đổi cảm xúc của nhân vật “tôi”. Khi khách đã về hết, chỉ còn lại một mình, Hữu mới bắt đầu mở món quà của Trinh. Hình ảnh chùm ổi thơm phức, vàng ươm hiện ra sau lớp báo cũ không chỉ đơn thuần là một món quà. Đó là kết quả của sự nâng niu, là tình cảm chân thành mà Trinh đã dành cho bạn. Nhân vật “tôi” bàng hoàng nhận ra: để có chùm ổi chín đúng ngày sinh nhật mình, Trinh đã phải chờ đợi, gìn giữ và nâng niu như thế nào.
Phân tích nhân vật “tôi”, ta thấy điểm đáng quý nhất chính là sự hối hận và tự vấn. Hữu không phải là một cậu bé xấu, cậu chỉ nhất thời bị vẻ bề ngoài đánh lừa. Khi nhận ra giá trị của chùm ổi, Hữu thấy xấu hổ vì thái độ hờ hững lúc trước của mình. Cậu cảm thấy món quà của Trinh "vừa lạ vừa quý", quý hơn tất thảy những món quà đắt giá khác bởi nó chứa đựng hương vị của thiên nhiên, của sự nhẫn nại và tình yêu thương vô điều kiện.
Hành động áp chùm ổi vào mặt, hít hà mùi thơm và cảm thấy lòng ấm lại cho thấy một tâm hồn nhạy cảm và giàu lòng trắc ẩn của nhân vật “tôi”. Qua nhân vật này, tác giả muốn gửi gắm thông điệp: giá trị của một món quà không nằm ở giá tiền mà nằm ở cách trao tặng và tấm lòng của người tặng. Sự hối lỗi của Hữu chính là một bước trưởng thành về mặt nhận thức, giúp cậu hiểu rằng tình bạn chân chính được xây dựng trên sự chân thành chứ không phải vật chất.
Về mặt nghệ thuật, nhân vật “tôi” được khắc họa qua ngôn ngữ tự sự tự nhiên, đi sâu vào khai thác thế giới nội tâm tinh tế. Cách xây dựng tình huống đối lập giữa "những món quà đắt tiền" và "chùm ổi của Trinh" đã làm nổi bật sự chuyển biến tâm lý đầy thuyết phục của nhân vật chính.
Tóm lại, nhân vật “tôi” trong “Món quà sinh nhật” là một hình tượng nhân vật gần gũi, chân thực. Qua lỗi lầm và sự hối hận của Hữu, mỗi người đọc chúng ta đều rút ra được bài học cho riêng mình về cách trân trọng những điều giản dị nhưng chân thành trong cuộc sống. Trần Hoài Dương đã rất thành công khi dùng một mùi hương ổi thanh tao để đánh thức những nét đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn trẻ thơ.
Mở đầu câu chuyện, nhân vật “tôi” xuất hiện trong không gian rộn ràng của buổi tiệc sinh nhật. Giữa những món quà đắt tiền, lộng lẫy từ bạn bè khác, Hữu cảm thấy hãnh diện và có chút tự mãn. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Trinh – một người bạn nghèo với món quà giản dị được bọc trong tờ báo cũ – đã tạo nên một bước ngoặt trong tâm lý của nhân vật. Ban đầu, sự vô tâm và có phần “trẻ con” đã khiến Hữu không mấy mặn mà với món quà của Trinh. Cái nhìn của nhân vật “tôi” lúc bấy giờ bị chi phối bởi những giá trị vật chất hào nhoáng bên ngoài.
Sự tinh tế của Trần Hoài Dương nằm ở việc miêu tả quá trình biến đổi cảm xúc của nhân vật “tôi”. Khi khách đã về hết, chỉ còn lại một mình, Hữu mới bắt đầu mở món quà của Trinh. Hình ảnh chùm ổi thơm phức, vàng ươm hiện ra sau lớp báo cũ không chỉ đơn thuần là một món quà. Đó là kết quả của sự nâng niu, là tình cảm chân thành mà Trinh đã dành cho bạn. Nhân vật “tôi” bàng hoàng nhận ra: để có chùm ổi chín đúng ngày sinh nhật mình, Trinh đã phải chờ đợi, gìn giữ và nâng niu như thế nào.
Phân tích nhân vật “tôi”, ta thấy điểm đáng quý nhất chính là sự hối hận và tự vấn. Hữu không phải là một cậu bé xấu, cậu chỉ nhất thời bị vẻ bề ngoài đánh lừa. Khi nhận ra giá trị của chùm ổi, Hữu thấy xấu hổ vì thái độ hờ hững lúc trước của mình. Cậu cảm thấy món quà của Trinh "vừa lạ vừa quý", quý hơn tất thảy những món quà đắt giá khác bởi nó chứa đựng hương vị của thiên nhiên, của sự nhẫn nại và tình yêu thương vô điều kiện.
Hành động áp chùm ổi vào mặt, hít hà mùi thơm và cảm thấy lòng ấm lại cho thấy một tâm hồn nhạy cảm và giàu lòng trắc ẩn của nhân vật “tôi”. Qua nhân vật này, tác giả muốn gửi gắm thông điệp: giá trị của một món quà không nằm ở giá tiền mà nằm ở cách trao tặng và tấm lòng của người tặng. Sự hối lỗi của Hữu chính là một bước trưởng thành về mặt nhận thức, giúp cậu hiểu rằng tình bạn chân chính được xây dựng trên sự chân thành chứ không phải vật chất.
Về mặt nghệ thuật, nhân vật “tôi” được khắc họa qua ngôn ngữ tự sự tự nhiên, đi sâu vào khai thác thế giới nội tâm tinh tế. Cách xây dựng tình huống đối lập giữa "những món quà đắt tiền" và "chùm ổi của Trinh" đã làm nổi bật sự chuyển biến tâm lý đầy thuyết phục của nhân vật chính.
Tóm lại, nhân vật “tôi” trong “Món quà sinh nhật” là một hình tượng nhân vật gần gũi, chân thực. Qua lỗi lầm và sự hối hận của Hữu, mỗi người đọc chúng ta đều rút ra được bài học cho riêng mình về cách trân trọng những điều giản dị nhưng chân thành trong cuộc sống. Trần Hoài Dương đã rất thành công khi dùng một mùi hương ổi thanh tao để đánh thức những nét đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn trẻ thơ.
Dưới đây là bài văn phân tích nhân vật "Tôi" (Trang) trong truyện ngắn "Món quà sinh nhật" của tác giả Trần Hoài Dương, dựa trên đoạn trích bạn đã cung cấp.
BÀI VĂN PHÂN TÍCH NHÂN VẬT "TÔI" (TRANG) TRONG TRUYỆN NGẮN "MÓN QUÀ SINH NHẬT"
Trong thế giới văn chương của Trần Hoài Dương, những tình cảm trong sáng, nhẹ nhàng luôn được nâng niu như những cánh hoa sớm mai. Truyện ngắn "Món quà sinh nhật" là một minh chứng điển hình cho phong cách ấy. Qua dòng hồi tưởng và cảm xúc của nhân vật "Tôi" (Trang) trong chính ngày sinh nhật của mình, tác giả không chỉ khắc họa một tình bạn đẹp mà còn cho độc giả thấy được vẻ đẹp tâm hồn của một cô gái nhạy cảm, giàu lòng trắc ẩn và biết trân trọng những giá trị tinh thần chân thành.
Trước hết, nhân vật Trang hiện lên là một cô gái có tâm hồn rộng mở, trân trọng tình bạn. Trong buổi sáng sinh nhật, dù nhà cửa tấp nập, hoa và quà chất đầy bàn, nhưng Trang không hề tỏ ra kiêu ngạo hay hời hợt. Cô ghi nhớ từng gương mặt bạn bè, cảm kích từ chiếc cặp tóc lóng lánh cho đến những cuốn sổ, chiếc khăn mùi soa. Sự hạnh phúc của Trang không đến từ giá trị vật chất của những món quà, mà đến từ sự đông vui, từ cảm giác được yêu thương: "Chật chội nhưng mà vui. Chúng tôi ngồi sát bên nhau, bá vai, nắm tay nhau hát". Chi tiết này cho thấy Trang là một người sống tình cảm, luôn coi trọng sự kết nối giữa người với người.
Tuy nhiên, nét tâm lý sâu sắc nhất của Trang được bộc lộ qua nỗi mong chờ dành cho Trinh – người bạn thân nhất. Giữa không khí ồn ào, náo nhiệt, Trang vẫn cảm thấy "bồn chồn không yên". Nỗi lo lắng của cô biến chuyển theo thời gian: từ sự mong ngóng, một chút trách móc giận hờn của tuổi học trò ("Chẳng lẽ nó lại quên ngày vui của tôi?") cho đến sự lo sợ thật sự khi kim đồng hồ chỉ quá mười một giờ ("Tôi không trách Trinh nữa mà bắt đầu lo. Hay là… Trinh đã gặp tai nạn gì?"). Những dòng suy nghĩ này cho thấy Trinh có một vị trí cực kỳ quan trọng trong trái tim Trang. Tình bạn đối với Trang không phải là sự có mặt đông đủ cho vui, mà là sự thấu hiểu và gắn bó sâu sắc.
Vẻ đẹp nhân cách của nhân vật "Tôi" rực sáng nhất ở phần cuối truyện, khi Trinh xuất hiện. Sự chuyển biến cảm xúc của Trang từ lúc "ùa chạy ra, xô đổ cả ghế" đến khi trách móc rồi lại hối hận cho thấy một tâm hồn chân thật, không giấu giếm. Khi biết Trinh đã đi bộ năm, sáu cây số dưới trời nắng để đến chúc mừng mình, Trang đã tự trách mình một cách sâu sắc: "Tôi giận mình quá. Thế mà cứ trách Trinh mãi". Đây là khoảnh khắc của sự thấu cảm, khi Trang nhận ra đằng sau sự chậm trễ của bạn là cả một sự nỗ lực chân thành.
Đặc biệt, thái độ của Trang trước món quà của Trinh – mấy bông hồng vàng và chùm ổi găng – đã nâng tầm giá trị của nhân vật này. Giữa bao nhiêu quà tặng đắt tiền, Trang lại xúc động mạnh mẽ nhất trước chùm ổi chín. Cô nhớ lại từng kỷ niệm từ lúc cây ổi mới ra hoa, nhớ lại "âm mưu" bí mật của bạn. "Mi mắt bỗng nong nóng và sống mũi cay xộc" – đó là giọt nước mắt của sự cảm động thực sự. Trang nhận ra rằng món quà này không thể mua bằng tiền, mà được kết tinh từ "cả một tấm lòng trân trọng", từ sự "ấp ủ, nâng niu" suốt bao ngày tháng. Một người biết vì một chùm ổi mà rơi lệ, biết nhìn thấu sự tận tâm của bạn mình sau lớp vỏ giản đơn của món quà, hẳn phải là một người có tâm hồn vô cùng tinh tế và thanh cao.
Về nghệ thuật, tác giả đã khéo léo sử dụng ngôi kể thứ nhất để nhân vật tự bộc lộ thế giới nội tâm. Ngôn ngữ kể chuyện tự nhiên, giàu cảm xúc, kết hợp giữa miêu tả tâm lý hiện tại và hồi tưởng quá khứ khiến nhân vật Trang hiện lên sống động, gần gũi.
Tóm lại, nhân vật "Tôi" trong "Món quà sinh nhật" là biểu tượng cho những tâm hồn biết yêu thương và biết trân trọng sự chân thành. Qua Trang, Trần Hoài Dương gửi gắm bài học sâu sắc về tình bạn: Quà tặng không quan trọng bằng cách tặng, và giá trị thực sự của món quà nằm ở tấm lòng của người trao đi. Nhân vật Trang đã để lại trong lòng người đọc một dư vị ngọt ngào, nhắc nhở chúng ta hãy luôn biết nâng niu những tình cảm giản dị nhưng thiêng liêng trong cuộc sống.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
9445 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
3418 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
3089
