Quảng cáo
2 câu trả lời 20
Văn bản "Thằng Gù" sử dụng sự kết hợp của nhiều phương thức biểu đạt để tạo nên sức truyền cảm và ý nghĩa sâu sắc. Cụ thể như sau:
1. Phương thức biểu đạt chính: Tự sự
Văn bản kể lại một câu chuyện có cốt truyện, nhân vật và diễn biến theo trình tự thời gian:
Giới thiệu về hoàn cảnh của Đức (thằng Gù).
Sự kiện đoàn hát rong đến làng với một đứa trẻ gù biểu diễn trò lạ.
Cao trào là tiếng thét và hành động của Đức.
Kết thúc là sự thức tỉnh của đám đông.
2. Các phương thức kết hợp
Để làm cho câu chuyện thêm sinh động và giàu cảm xúc, tác giả đã đan xen các phương thức:
Miêu tả: Khắc họa rõ nét ngoại hình đặc biệt của Đức và đứa trẻ hát rong ("hình người gấp khúc", "đỉnh gù cao hơn chỏm đầu", "đôi chân khẳng khiu"...), cũng như khung cảnh thiên nhiên ("vạt đồi tưng tửng hé sáng", "tiếng sấm ì ùng"...).
Biểu cảm: Thể hiện trực tiếp hoặc gián tiếp thái độ, tình cảm của nhân vật "tôi" và sự xúc động của Đức (sự hối hận của lũ trẻ, tiếng khóc thổn thức, khuôn mặt đẫm lệ).
Nghị luận (ẩn tàng): Qua lời đối thoại của nhân vật Đức ("Thế mà cười được à? Đồ độc ác!"), văn bản đưa ra một thông điệp mang tính triết lý về lòng trắc ẩn và sự thấu cảm giữa con người với con người.
Tóm lại: Văn bản được viết theo phương thức Tự sự kết hợp với Miêu tả và Biểu cảm.
Văn bản "Thằng Gù" sử dụng sự kết hợp của nhiều phương thức biểu đạt để tạo nên sức truyền cảm và ý nghĩa sâu sắc. Cụ thể như sau:
1. Phương thức biểu đạt chính: Tự sự
Văn bản kể lại một câu chuyện có cốt truyện, nhân vật và diễn biến theo trình tự thời gian:
Giới thiệu về hoàn cảnh của Đức (thằng Gù).
Sự kiện đoàn hát rong đến làng với một đứa trẻ gù biểu diễn trò lạ.
Cao trào là tiếng thét và hành động của Đức.
Kết thúc là sự thức tỉnh của đám đông.
2. Các phương thức kết hợp
Để làm cho câu chuyện thêm sinh động và giàu cảm xúc, tác giả đã đan xen các phương thức:
Miêu tả: Khắc họa rõ nét ngoại hình đặc biệt của Đức và đứa trẻ hát rong ("hình người gấp khúc", "đỉnh gù cao hơn chỏm đầu", "đôi chân khẳng khiu"...), cũng như khung cảnh thiên nhiên ("vạt đồi tưng tửng hé sáng", "tiếng sấm ì ùng"...).
Biểu cảm: Thể hiện trực tiếp hoặc gián tiếp thái độ, tình cảm của nhân vật "tôi" và sự xúc động của Đức (sự hối hận của lũ trẻ, tiếng khóc thổn thức, khuôn mặt đẫm lệ).
Nghị luận (ẩn tàng): Qua lời đối thoại của nhân vật Đức ("Thế mà cười được à? Đồ độc ác!"), văn bản đưa ra một thông điệp mang tính triết lý về lòng trắc ẩn và sự thấu cảm giữa con người với con người.
Tóm lại: Văn bản được viết theo phương thức Tự sự kết hợp với Miêu tả và Biểu cảm.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
247033 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
76509 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
60914 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
60669 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
51848 -
46168
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
43267 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
40569 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
38190
