Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc
Quảng cáo
5 câu trả lời 121
Bài văn biểu cảm về con người và sự việc
Trong cuộc sống, có những con người và sự việc dù nhỏ bé nhưng lại để lại trong ta những dấu ấn sâu đậm. Với em, hình ảnh người mẹ tất bật chuẩn bị bữa cơm tối mỗi ngày là điều khiến em xúc động và yêu thương nhất. Đó không chỉ là một việc làm quen thuộc, mà còn là sự hi sinh âm thầm, là tình yêu thương bao la mà mẹ dành cho gia đình.
Mỗi chiều đi học về, điều em mong chờ nhất là mở cánh cửa nhà và thấy mẹ đang đứng bên bếp lửa, đôi bàn tay thoăn thoắt rửa rau, nêm nếm món ăn. Có hôm mẹ vừa đi làm về mệt, vẫn cố gắng vào bếp vì sợ con đói. Nhìn bóng dáng mẹ nhỏ bé trong làn khói bếp, em cảm nhận được tình thương của mẹ không cần lời nói mà vẫn ấm áp lạ thường. Chính sự việc giản dị ấy đã khiến em hiểu rằng, yêu thương đôi khi đến từ những điều rất nhỏ – chỉ một bữa cơm nhưng chứa cả tấm lòng.
Có lần mẹ bị ốm, không thể vào bếp như mọi ngày. Bữa cơm hôm đó thiếu đi hương vị quen thuộc, thiếu cả tiếng gọi dịu dàng của mẹ. Em và bố lúng túng nấu nướng, mới hiểu hết sự vất vả mà trước đây mẹ vẫn gánh chịu một mình. Sự việc ấy làm em thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. Em nhận ra rằng bữa cơm gia đình không chỉ là thức ăn, mà còn là nơi chứa đựng tình yêu, nơi gắn kết mọi thành viên lại với nhau.
Từ khi hiểu điều đó, em luôn cố gắng phụ mẹ những việc nhỏ: vo gạo, rửa rau, dọn bát. Tuy việc em làm chẳng đáng bao nhiêu, nhưng em muốn mẹ biết rằng em luôn trân trọng và biết ơn sự hi sinh của mẹ. Em cũng muốn lớn hơn một chút để có thể đỡ đần cho mẹ, để mẹ bớt vất vả và có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.
Con người mà em yêu quý – mẹ em – đã dạy cho em bài học về tình yêu thương và trách nhiệm. Sự việc tưởng như bình thường là chuẩn bị một bữa cơm lại mang trong nó một ý nghĩa to lớn: nhắc nhở em luôn biết quý trọng những người yêu thương mình, biết đáp lại bằng sự cố gắng và hành động chân thành.
Khi nghĩ về mẹ và những bữa cơm ấm áp ấy, em thấy lòng mình dâng lên niềm biết ơn sâu sắc. Dù sau này có đi đâu xa, hình ảnh mẹ bên bếp lửa mỗi chiều sẽ mãi là ký ức đẹp đẽ, là nơi để em tìm về sự yêu thương và bình yên.
Trong kí ức mỗi người, những kỉ niệm tuổi thơ luôn là miền kí ức đẹp đẽ nhất. Đối với tôi, kỉ niệm ấm áp nhất, lắng đọng nhất không phải là những chuyến du lịch xa hoa, mà chỉ là những buổi chiều ngồi bên hiên nhà cùng bà nội, người đã đi xa.
Tôi còn nhớ như in hình bóng bà, mái tóc bạc trắng như cước, nụ cười hiền hậu với những nếp nhăn hằn sâu dấu vết thời gian. Bà tôi là một người phụ nữ chất phác, tảo tần, cả đời lo lắng cho con cháu. Dù cuộc sống còn nhiều vất vả, bà luôn dành cho tôi tình thương vô điều kiện.
Kỉ niệm mà tôi nhớ mãi là vào một chiều mưa rào tháng bảy, khi tôi mới lên bảy tuổi. Cơn mưa xối xả làm tôi sợ hãi, co ro trong góc nhà. Bà thấy vậy, liền ôm tôi vào lòng. Hơi ấm từ cơ thể bà, mùi trầu cau thoang thoảng quen thuộc, và đặc biệt là giọng bà ngân nga những câu hát ru ầu ơ, đã xoa dịu đi nỗi sợ hãi trong tôi. Bà vừa ru, vừa xoa lưng tôi, kể tôi nghe những câu chuyện cổ tích về Tấm Cám, về Thạch Sanh... Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy bình yên đến lạ. Tôi tựa vào vai bà, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên và chìm vào giấc ngủ.
Giờ đây, bà đã không còn nữa. Mỗi khi trời mưa, tôi lại nhớ về kỉ niệm chiều năm ấy. Tôi nhớ hơi ấm của bà, nhớ giọng hát ru ngọt ngào, nhớ vòng tay che chở đã vỗ về tâm hồn non nớt của tôi. Tình thương của bà giản dị nhưng vĩ đại biết nhường nào. Nó không chỉ là những lời nói hoa mỹ mà là sự hiện diện, là sự chăm sóc tận tình, là cả một bầu trời tuổi thơ bình yên của tôi.
Bà ơi, dù bà đã đi xa, nhưng hình bóng bà và tình thương ấm áp ấy sẽ mãi mãi khắc sâu trong tim cháu. Đó là hành trang quý giá nhất giúp cháu vững bước trên đường đời.
Bài văn biểu cảm: Người thầy trong lòng em
Trong cuộc đời mỗi con người, có biết bao người đi qua, để lại dấu ấn nhưng ít khi khiến ta khắc sâu trong tâm trí. Đối với em, người ấy chính là thầy giáo chủ nhiệm năm lớp sáu – một người thầy không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách sống, cách yêu thương và trân trọng cuộc đời.
Thầy không cao, cũng không đẹp trai, nhưng ánh mắt thầy luôn sáng và ấm áp, tràn đầy sự quan tâm. Nhớ những ngày đầu tiên bước vào lớp, em còn rụt rè, bỡ ngỡ trước môi trường mới. Thầy đã nở nụ cười, hỏi han từng học sinh một cách nhẹ nhàng, khiến em cảm thấy bớt sợ hãi và tự tin hơn.
Không chỉ nghiêm khắc trong học tập, thầy còn biết cách chia sẻ những câu chuyện đời thường. Những câu chuyện ấy, dù đơn giản, nhưng qua lời thầy kể, chúng luôn trở nên sinh động và đầy ý nghĩa. Khi em gặp khó khăn trong học hành hay trong cuộc sống, thầy lắng nghe, chỉ dạy, đồng thời khơi gợi niềm tin để em không bỏ cuộc.
Ánh sáng của thầy, dường như không chỉ chiếu vào những con chữ trên bảng, mà còn soi rọi vào trái tim mỗi học trò. Em biết, nhờ thầy, em đã học cách kiên nhẫn, biết cách yêu thương bạn bè, trân trọng những điều bình dị quanh mình.
Mỗi lần nhớ lại thầy, lòng em lại trào dâng một niềm cảm kích sâu sắc. Thầy là người gieo mầm tri thức, gieo cả niềm tin và hy vọng vào cuộc đời. Em tự hứa sẽ không ngừng cố gắng để xứng đáng với sự dạy dỗ tận tình và tấm lòng nhân hậu của thầy.
Cuộc đời có biết bao người thầy, nhưng trong tim em, hình ảnh thầy năm lớp sáu sẽ luôn rực sáng như ngọn đèn soi đường, dẫn lối em đi tới tương lai.
Đặc điểm biểu cảm trong bài
Miêu tả cảm xúc: Ngạc nhiên, bỡ ngỡ, trân trọng, biết ơn.
Biểu hiện qua hành động và lời nói: Thầy quan tâm, kể chuyện, chỉ dạy, lắng nghe.
Sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh: “Ánh sáng của thầy soi rọi vào trái tim”, “rực sáng như ngọn đèn soi đường”.
Bài văn biểu cảm về con người và sự việc
Có những con người bước qua cuộc đời ta rất nhẹ, nhưng lại để lại những dấu ấn không thể phai mờ. Với tôi, đó là người chị gái – người đã khiến tôi hiểu rằng đôi khi sự yêu thương không cần nói ra thành lời, mà thể hiện trong từng việc làm nhỏ bé mỗi ngày.
Tôi nhớ nhất một buổi chiều mùa đông lạnh buốt. Trời sẩm tối, gió thổi hun hút qua những hàng cây trước cổng trường, mang theo cái rét như cắt vào da thịt. Hôm ấy tôi quên mang áo khoác. Đến giờ tan học, tôi đứng nép bên lan can, hai tay ôm lấy vai, run lên từng đợt. Đúng lúc đó, chị tôi xuất hiện. Chị thở hổn hển, mái tóc rối vì gió, trên tay là chiếc áo khoác dày mà tôi để quên. Chị khoác áo cho tôi, chỉnh lại từng nút áo rồi khẽ nói:
“Lần sau nhớ mang theo, lạnh như vậy dễ bệnh lắm.”
Tôi ngước nhìn chị. Bàn tay chị lạnh ngắt, đôi má ửng đỏ vì gió, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên sự lo lắng và yêu thương sâu sắc. Khi đó, tôi không kìm được cảm xúc. Một luồng ấm áp lan tỏa từ nơi lồng ngực, như thể chị vừa thắp lên trong tôi một ngọn lửa. Đó không chỉ là hơi ấm của chiếc áo, mà còn là hơi ấm của tình yêu thương thầm lặng mà chị dành cho tôi bấy lâu nay.
Kể từ hôm ấy, mỗi lần trời trở lạnh, mỗi lần nhìn thấy chiếc áo khoác cũ, tôi lại nhớ đến hình ảnh chị chạy vội đến trường, dáng người mảnh mai mà đầy sự quan tâm. Tôi hiểu rằng trong cuộc sống, không phải sự kiện lớn lao nào cũng chạm đến trái tim ta. Đôi khi chỉ là một việc nhỏ – một chiếc áo khoác, một ánh nhìn, một sự chăm sóc – cũng đủ để khiến ta xúc động và thêm trân trọng những người ở bên cạnh.
Chị gái tôi không hoàn hảo, nhưng chính tình yêu giản dị ấy đã làm nên vẻ đẹp của chị trong trái tim tôi. Và có lẽ, những cảm xúc chân thành từ những điều bình dị nhất mới là thứ làm cho cuộc đời trở nên ấm áp và đáng nhớ.
Tôi còn nhớ như in hình bóng bà, mái tóc bạc trắng như cước, nụ cười hiền hậu với những nếp nhăn hằn sâu dấu vết thời gian. Bà tôi là một người phụ nữ chất phác, tảo tần, cả đời lo lắng cho con cháu. Dù cuộc sống còn nhiều vất vả, bà luôn dành cho tôi tình thương vô điều kiện.
Kỉ niệm mà tôi nhớ mãi là vào một chiều mưa rào tháng bảy, khi tôi mới lên bảy tuổi. Cơn mưa xối xả làm tôi sợ hãi, co ro trong góc nhà. Bà thấy vậy, liền ôm tôi vào lòng. Hơi ấm từ cơ thể bà, mùi trầu cau thoang thoảng quen thuộc, và đặc biệt là giọng bà ngân nga những câu hát ru ầu ơ, đã xoa dịu đi nỗi sợ hãi trong tôi. Bà vừa ru, vừa xoa lưng tôi, kể tôi nghe những câu chuyện cổ tích về Tấm Cám, về Thạch Sanh... Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy bình yên đến lạ. Tôi tựa vào vai bà, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên và chìm vào giấc ngủ.
Giờ đây, bà đã không còn nữa. Mỗi khi trời mưa, tôi lại nhớ về kỉ niệm chiều năm ấy. Tôi nhớ hơi ấm của bà, nhớ giọng hát ru ngọt ngào, nhớ vòng tay che chở đã vỗ về tâm hồn non nớt của tôi. Tình thương của bà giản dị nhưng vĩ đại biết nhường nào. Nó không chỉ là những lời nói hoa mỹ mà là sự hiện diện, là sự chăm sóc tận tình, là cả một bầu trời tuổi thơ bình yên của tôi.
Bà ơi, dù bà đã đi xa, nhưng hình bóng bà và tình thương ấm áp ấy sẽ mãi mãi khắc sâu trong tim cháu. Đó là hành trang quý giá nhất giúp cháu vững bước trên đường đời.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
60745 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
17080 -
15398
-
10822
-
10571
