Viết bài văn trình bày cảm xúc đối với một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc
Quảng cáo
6 câu trả lời 3252
Sự việc này diễn ra vào một ngày cuối tuần khi tôi tham gia hoạt động do Đoàn trường tổ chức. Mục đích của chuyến đi là thăm hỏi và tặng quà cho những hoàn cảnh kém may mắn. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản đây là một hoạt động ngoại khóa để tích lũy điểm rèn luyện và làm một việc tốt.
Khi bước chân vào khuôn viên trung tâm, tôi thấy rất đông các cụ già và em nhỏ đang chờ đón chúng tôi. Dù khuôn viên khá sạch sẽ và tươm tất, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự thiếu thốn vật chất và hơn cả là nỗi cô đơn len lỏi trong ánh mắt mỗi người. Lòng tôi tự nhiên chùng xuống, một cảm giác thương cảm dâng lên khi chứng kiến những mảnh đời bất hạnh.
Điều làm tôi ấn tượng sâu sắc nhất không phải là những món quà vật chất chúng tôi mang đến, mà là câu chuyện và nghị lực sống phi thường của những con người nơi đây. Tôi có dịp trò chuyện với một cụ tên An, đã ở trung tâm nhiều năm. Cụ kể về cuộc đời mình bằng giọng văn nhẹ nhàng, không một lời oán thán. Cụ nắm chặt tay tôi, nụ cười móm mém, hiền từ. Cụ nói: "Quan trọng là mình sống thanh thản con ạ, vui vẻ mỗi ngày là được rồi." Lời nói của cụ như một gáo nước lạnh tạt vào sự vô tâm, hay thói quen than vãn của tôi về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày.
Rồi tôi gặp cậu bé tên Minh, khoảng tám tuổi, bị khuyết tật ở chân nhưng lại rất nhanh nhẹn và thông minh. Cậu bé say sưa vẽ một bức tranh tặng chúng tôi, trong tranh là bầu trời đầy nắng và những khuôn mặt tươi cười. Sự kiên cường và tinh thần lạc quan của Minh khiến tôi vô cùng xúc động và ngưỡng mộ.
Chuyến đi kết thúc bằng một buổi văn nghệ nhỏ. Chúng tôi hát, các cụ và các em vỗ tay theo nhịp, tiếng cười vang lên xóa đi mọi khoảng cách.
Trở về từ chuyến đi, tâm hồn tôi lắng đọng hẳn. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là có được mọi thứ mình muốn, mà là biết trân trọng những gì mình đang có. Tôi may mắn có một gia đình trọn vẹn, được đi học, được khỏe mạnh, những điều mà rất nhiều người khác mơ ước.
Sự việc tại trung tâm bảo trợ xã hội không chỉ là sự sẻ chia vật chất, mà còn là liều thuốc tinh thần quý giá, giúp tôi nhìn lại bản thân và sống có trách nhiệm hơn. Nó nhắc nhở tôi phải biết yêu thương, bao dung và cống hiến nhiều hơn cho cộng đồng. Đó mãi là một trải nghiệm sâu sắc, thay đổi nhận thức và trái tim tôi theo hướng tích cực hơn.
Sự việc này diễn ra vào một ngày cuối tuần khi tôi tham gia hoạt động do Đoàn trường tổ chức. Mục đích của chuyến đi là thăm hỏi và tặng quà cho những hoàn cảnh kém may mắn. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản đây là một hoạt động ngoại khóa để tích lũy điểm rèn luyện và làm một việc tốt.
Khi bước chân vào khuôn viên trung tâm, tôi thấy rất đông các cụ già và em nhỏ đang chờ đón chúng tôi. Dù khuôn viên khá sạch sẽ và tươm tất, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự thiếu thốn vật chất và hơn cả là nỗi cô đơn len lỏi trong ánh mắt mỗi người. Lòng tôi tự nhiên chùng xuống, một cảm giác thương cảm dâng lên khi chứng kiến những mảnh đời bất hạnh.
Điều làm tôi ấn tượng sâu sắc nhất không phải là những món quà vật chất chúng tôi mang đến, mà là câu chuyện và nghị lực sống phi thường của những con người nơi đây. Tôi có dịp trò chuyện với một cụ tên An, đã ở trung tâm nhiều năm. Cụ kể về cuộc đời mình bằng giọng văn nhẹ nhàng, không một lời oán thán. Cụ nắm chặt tay tôi, nụ cười móm mém, hiền từ. Cụ nói: "Quan trọng là mình sống thanh thản con ạ, vui vẻ mỗi ngày là được rồi." Lời nói của cụ như một gáo nước lạnh tạt vào sự vô tâm, hay thói quen than vãn của tôi về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày.
Rồi tôi gặp cậu bé tên Minh, khoảng tám tuổi, bị khuyết tật ở chân nhưng lại rất nhanh nhẹn và thông minh. Cậu bé say sưa vẽ một bức tranh tặng chúng tôi, trong tranh là bầu trời đầy nắng và những khuôn mặt tươi cười. Sự kiên cường và tinh thần lạc quan của Minh khiến tôi vô cùng xúc động và ngưỡng mộ.
Chuyến đi kết thúc bằng một buổi văn nghệ nhỏ. Chúng tôi hát, các cụ và các em vỗ tay theo nhịp, tiếng cười vang lên xóa đi mọi khoảng cách.
Trở về từ chuyến đi, tâm hồn tôi lắng đọng hẳn. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là có được mọi thứ mình muốn, mà là biết trân trọng những gì mình đang có. Tôi may mắn có một gia đình trọn vẹn, được đi học, được khỏe mạnh, những điều mà rất nhiều người khác mơ ước.
Sự việc tại trung tâm bảo trợ xã hội không chỉ là sự sẻ chia vật chất, mà còn là liều thuốc tinh thần quý giá, giúp tôi nhìn lại bản thân và sống có trách nhiệm hơn. Nó nhắc nhở tôi phải biết yêu thương, bao dung và cống hiến nhiều hơn cho cộng đồng. Đó mãi là một trải nghiệm sâu sắc, thay đổi nhận thức và trái tim tôi theo hướng tích cực hơn.
Kỷ niệm để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất là chuyến đi về quê nội hai năm trước. Em đã dành tám năm của mình sống dưới quê cùng với ông bà do bố mẹ đi làm xa và bản thân em đã coi nó là quê hương của mình. Năm em học lớp 5, bố mẹ đã đón em về thành phố sống nhưng nó lại cách nhà ông bà quá xa nên mới đây em mới có dịp quay về đó. Chuyến đi thăm đó khiến em nhớ mãi không thể quên.
Em vẫn nhớ hôm đó, ngồi trên xe của bố, em đã rất vui, háo hức nhìn ngắm mọi thứ trên đường đi về quên ông bà. Nhìn thấy hàng cây bạch đàn ùa theo làn gió mùa hè, tiếng ve râm ran dưới cái nắng chói trang khiến em không khỏi ngậm ngùi và thốt nên rằng: “Quê hương à, tôi về rồi đây!” Mọi thứ xưa kia đều đã quá quen thuộc với tôi nay mới được nhìn lại khiến tôi vừa vui sướng, vừa xúc động. Trong lòng như có một niềm hạnh phúc dâng trào đang lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Đến nhà ông bà, vẫn là ngôi nhà và mảnh vườn quen thuộc đó, vẫn là cái xích đu ông làm cho tôi chơi ở gốc cây ổi. Tôi nhìn thấy ông bà và chạy đến ôm lấy họ. Bà cũng khóc vì quá vui mừng, ông thì luôn miệng nói: “Về là tốt! Về là tốt!” Tôi cũng bất khóc theo vì tôi quá nhớ họ. Dù khi ở thành phố tôi cũng thường xuyên gọi điện cho ông bà nhưng hôm nay được nhìn thấy, ôm lấy khiến tôi xúc động vô cùng. Bà đã chuẩn bị những món ăn tôi thích dù đơn giản nhưng ngon vô cùng bởi đó là hương vị của quê hương, của tình cảm gia đình thắm thiết.
Ăn cơm xong tôi chay ngay sang hàng xóm tìm bạn, nhìn thấy nhau chúng tôi đã rất vui. Tôi mang bánh kẹo đến và chúng tôi cùng mang ra đồng ăn với nhau. Nhìn những cánh diều vi vu, tiếng cười nói nô đùa và đàn trâu thung thăng gặm cỏ khiến tôi có cảm giác nhẹ nhõm, thoải mái lạ thường. Nơi đây không nhộn nhịp, tấp nập như thành phố, nó lúc nào cũng yên tĩnh với cánh đồng thẳng cánh cò bay thơm mùi lúa, là dòng sông dài êm ả trôi… Mọi thứ đều rất đỗi thân thương khiến tôi không muốn rời đi.
Kỳ nghỉ cũng đã hết, tôi tạm biệt ông bà, tạm biệt bạn bè trong niềm tiếc nuối để quay trở về thành phố trong niềm tiếc nuối sâu sắc. Nhưng bố đã hứa từ giờ sẽ thường xuyên đưa tôi về thăm ông bà nên đã an ủi tôi được phần nào. Dù vậy chuyến đi vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi và đâu đây vẫn văng vẳng tiếng thơ khiến tôi càng nhớ nó:
“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay…”
Cảm nghĩ của em về một sự việc ấn tượng sâu sắc
Trong cuộc sống, có nhiều sự việc khiến em nhớ mãi, nhưng ấn tượng nhất đối với em chính là lần em cùng các bạn tham gia ngày hội trồng cây xanh tại trường. Hôm đó, trời nắng nhưng không quá gay gắt, sân trường rộn rã tiếng cười nói của các bạn. Em và nhóm bạn được giao nhiệm vụ trồng những cây con nhỏ xinh trên bãi đất trống phía sau lớp học. Lúc đầu, em còn lúng túng vì chưa biết cách đào hố, đặt cây, lấp đất cho đúng. Nhưng dưới sự hướng dẫn của thầy cô, chúng em bắt đầu làm quen và từng bước thực hiện.
Em ấn tượng nhất là khoảnh khắc khi cây con được trồng xong, đứng nhìn cả hàng cây thẳng tắp, xanh mướt, em cảm thấy thật tự hào và hạnh phúc. Cả nhóm cùng nhau tưới nước, nhặt cỏ dại và chăm sóc cây. Em nhận ra rằng những việc nhỏ nhưng ý nghĩa như vậy không chỉ làm cho môi trường đẹp hơn mà còn dạy cho em bài học về sự hợp tác, trách nhiệm và lòng yêu thiên nhiên.
Sau ngày hôm đó, mỗi khi đi qua bãi đất ấy và nhìn thấy cây xanh lớn lên, em lại nhớ về khoảnh khắc ấy với một niềm vui khó tả. Sự việc này đã để lại trong em ấn tượng sâu sắc về tình bạn, tinh thần tập thể và ý thức bảo vệ môi trường. Em hứa sẽ luôn chăm sóc cây và lan tỏa những việc làm tốt đẹp đến mọi người xung quanh.
Sự việc này diễn ra vào một ngày cuối tuần khi tôi tham gia hoạt động do Đoàn trường tổ chức. Mục đích của chuyến đi là thăm hỏi và tặng quà cho những hoàn cảnh kém may mắn. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản đây là một hoạt động ngoại khóa để tích lũy điểm rèn luyện và làm một việc tốt.
Khi bước chân vào khuôn viên trung tâm, tôi thấy rất đông các cụ già và em nhỏ đang chờ đón chúng tôi. Dù khuôn viên khá sạch sẽ và tươm tất, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự thiếu thốn vật chất và hơn cả là nỗi cô đơn len lỏi trong ánh mắt mỗi người. Lòng tôi tự nhiên chùng xuống, một cảm giác thương cảm dâng lên khi chứng kiến những mảnh đời bất hạnh.
Điều làm tôi ấn tượng sâu sắc nhất không phải là những món quà vật chất chúng tôi mang đến, mà là câu chuyện và nghị lực sống phi thường của những con người nơi đây. Tôi có dịp trò chuyện với một cụ tên An, đã ở trung tâm nhiều năm. Cụ kể về cuộc đời mình bằng giọng văn nhẹ nhàng, không một lời oán thán. Cụ nắm chặt tay tôi, nụ cười móm mém, hiền từ. Cụ nói: "Quan trọng là mình sống thanh thản con ạ, vui vẻ mỗi ngày là được rồi." Lời nói của cụ như một gáo nước lạnh tạt vào sự vô tâm, hay thói quen than vãn của tôi về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày.
Rồi tôi gặp cậu bé tên Minh, khoảng tám tuổi, bị khuyết tật ở chân nhưng lại rất nhanh nhẹn và thông minh. Cậu bé say sưa vẽ một bức tranh tặng chúng tôi, trong tranh là bầu trời đầy nắng và những khuôn mặt tươi cười. Sự kiên cường và tinh thần lạc quan của Minh khiến tôi vô cùng xúc động và ngưỡng mộ.
Chuyến đi kết thúc bằng một buổi văn nghệ nhỏ. Chúng tôi hát, các cụ và các em vỗ tay theo nhịp, tiếng cười vang lên xóa đi mọi khoảng cách.
Trở về từ chuyến đi, tâm hồn tôi lắng đọng hẳn. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là có được mọi thứ mình muốn, mà là biết trân trọng những gì mình đang có. Tôi may mắn có một gia đình trọn vẹn, được đi học, được khỏe mạnh, những điều mà rất nhiều người khác mơ ước.
Sự việc tại trung tâm bảo trợ xã hội không chỉ là sự sẻ chia vật chất, mà còn là liều thuốc tinh thần quý giá, giúp tôi nhìn lại bản thân và sống có trách nhiệm hơn. Nó nhắc nhở tôi phải biết yêu thương, bao dung và cống hiến nhiều hơn cho cộng đồng. Đó mãi là một trải nghiệm sâu sắc, thay đổi nhận thức và trái tim tôi theo hướng tích cực hơn.
Bài văn: Mảnh vỡ từ lời nói vô tâm và bài học về sự trưởng thành
Trong hành trình trưởng thành của mỗi người, có những sự việc trôi qua như gió thoảng mây bay, nhưng cũng có những ký ức lại khắc sâu vào tâm trí như một vết cắt không thể mờ đi. Với em, đó chính là buổi chiều hôm ấy – buổi chiều mà sự ích kỷ của bản thân đã làm tổn thương người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.
Đó là một ngày cuối học kỳ, khi những áp lực từ điểm số và kỳ vọng khiến tâm trí em trở nên căng như dây đàn. Em bước chân về nhà với một tâm hồn đầy vết xước sau một bài kiểm tra không như ý. Khi ấy, tiếng mời cơm dịu dàng của mẹ, hình ảnh ngôi nhà chưa kịp quét tước dường như lại trở thành những "ngòi nổ" cho sự bực dọc trong em. Khi mẹ khẽ nhắc: "Con cất cặp rồi dọn dẹp phụ mẹ chút nhé, hôm nay mẹ hơi đau lưng", em đã không kìm lòng được mà hét lên: "Mẹ lúc nào cũng chỉ có việc nhà! Mẹ có bao giờ hiểu con đã mệt mỏi thế nào ở trường không?".
Lời nói vừa dứt, không gian bỗng chốc đông đặc lại, tĩnh lặng đến đáng sợ. Em đứng sững lại khi nhìn thấy đôi mắt mẹ – đôi mắt vốn luôn tràn ngập sự bao dung giờ đây bỗng nhòe đi, chất chứa một nỗi thất vọng sâu sắc. Bàn tay mẹ đang cầm chiếc chổi bỗng run run, mẹ không đáp lại bằng sự giận dữ mà chỉ khẽ quay đi, giọng nói nghẹn lại: "Mẹ xin lỗi... mẹ cứ nghĩ con sẽ thấy thoải mái khi làm việc nhà cùng mẹ".
Cả buổi tối hôm đó, căn nhà vốn ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo lạ thường. Ngồi vào bàn học, em không thể tập trung nổi vào những con chữ. Hình ảnh dáng mẹ lầm lũi dưới bếp, tiếng thở dài khe khẽ của mẹ trong đêm cứ ám ảnh tâm trí em. Em nhận ra rằng, bấy lâu nay mình đã quá nuông chiều cảm xúc cá nhân mà quên mất rằng mẹ cũng có những nỗi đau, những mệt mỏi thầm lặng. Mẹ đâu chỉ là "người phục vụ" cho những áp lực của em, mẹ cũng cần được sẻ chia và thấu hiểu.
Sự hối hận như một tảng đá nặng đè lên ngực. Sáng hôm sau, em dậy sớm, âm thầm dọn dẹp nhà cửa và nấu một ấm trà gừng cho mẹ. Khi mẹ thức dậy, em đã chạy đến ôm chặt lấy mẹ và nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng. Nụ cười dịu hiền và cái xoa đầu của mẹ khiến nước mắt em trực trào. Mẹ đã tha thứ cho em, nhưng trong lòng em tự hứa sẽ không bao giờ để sự nóng nảy của mình làm tổn thương bất kỳ ai nữa.
Sự việc ấy đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc, giúp em hiểu ra một chân lý giản đơn: Tình yêu thương đôi khi không nằm ở những điều lớn lao, mà nằm ở cách chúng ta giữ gìn lời nói và thái độ với nhau hằng ngày. Lời nói như mũi tên, một khi đã bắn đi thì không thể thu lại được. Nhờ có bài học đắng cay năm ấy, em đã biết cách lắng nghe nhiều hơn, biết kiểm soát "con quái vật" nóng giận trong mình để bảo vệ những điều trân quý xung quanh.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
60745 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
17080 -
15398
-
10822
-
10571
