Hiện nay , một số bộ phận học sinh còn e ngại khi nói về cảm ơn xin lỗi với những người thân trong gia đình . Em hãy viết bài văn nghị luận xã hội đề xuất giải pháp để giải quyết vấn đè trên
Quảng cáo
5 câu trả lời 171
BÀI VĂN NGHỊ LUẬN XÃ HỘI
Trong cuộc sống hiện đại, giao tiếp bằng lời nói giữa các thành viên trong gia đình ngày càng trở nên quan trọng. Thế nhưng, một bộ phận học sinh hiện nay lại e ngại khi nói lời “cảm ơn” và “xin lỗi” với những người thân yêu nhất của mình. Đây không chỉ là sự thiếu tự tin mà còn là biểu hiện của khoảng cách tình cảm trong gia đình – một vấn đề cần được quan tâm và khắc phục.
Trước hết, chúng ta phải thấy rằng lời cảm ơn và xin lỗi là những hành động văn hoá đẹp, thể hiện sự tôn trọng và tình yêu thương. Tuy nhiên, nhiều học sinh lại ngại nói ra vì cho rằng điều đó “sến”, “khó nói”, hoặc sợ bị trêu chọc. Một số em thiếu thói quen giao tiếp tích cực trong gia đình nên càng trở nên rụt rè. Bên cạnh đó, có những gia đình ít chia sẻ, cha mẹ cũng hiếm khi nói lời cảm ơn – xin lỗi, khiến trẻ không có tấm gương để noi theo. Tất cả những điều này làm giảm chất lượng giao tiếp và tạo khoảng cách vô hình giữa các thành viên.
Để khắc phục tình trạng trên, cần có những giải pháp đồng bộ và thiết thực.
Thứ nhất, mỗi học sinh phải tự rèn luyện thói quen nói lời cảm ơn – xin lỗi từ những việc nhỏ nhất, như cảm ơn mẹ khi được chuẩn bị bữa ăn, xin lỗi bố khi làm sai việc nhà. Sự luyện tập thường xuyên sẽ giúp những lời nói ấy trở nên tự nhiên.
Thứ hai, nhà trường cần giáo dục kỹ năng sống, tổ chức hoạt động trải nghiệm để học sinh hiểu được ý nghĩa của giao tiếp văn minh và mạnh dạn bày tỏ cảm xúc với người thân.
Thứ ba, các bậc phụ huynh cũng cần làm gương cho con cái. Khi cha mẹ biết nói cảm ơn, xin lỗi với con, trẻ sẽ cảm nhận được sự gần gũi, tôn trọng và học theo điều đó một cách tự nhiên.
Thứ tư, xã hội và truyền thông nên lan tỏa các thông điệp tích cực về văn hoá ứng xử trong gia đình, giúp học sinh nhận ra rằng bày tỏ yêu thương không phải điều đáng xấu hổ mà là hành động đẹp và cần thiết.
Cuối cùng, gia đình sẽ trở nên ấm áp và bền chặt hơn khi mỗi thành viên biết trân trọng nhau bằng những lời nói tưởng chừng rất nhỏ. Việc mạnh dạn nói lời cảm ơn và xin lỗi không chỉ giúp học sinh trưởng thành hơn mà còn là cầu nối gắn kết yêu thương trong mỗi mái nhà. Vì vậy, mỗi chúng ta hãy bắt đầu từ hôm nay – từ chính những lời nói giản dị – để giữ gìn và xây đắp những giá trị tốt đẹp trong gia đình.
Dưới đây là bài văn nghị luận xã hội hoàn chỉnh, dễ học – đúng yêu cầu “đề xuất giải pháp” cho bạn:
Bài văn nghị luận xã hội: Giải pháp khắc phục tình trạng học sinh e ngại khi nói lời cảm ơn, xin lỗi với người thân trong gia đình
Trong cuộc sống, lời “cảm ơn” và “xin lỗi” tuy ngắn gọn nhưng lại có ý nghĩa vô cùng lớn. Đó là những lời nói thể hiện sự biết ơn, sự tôn trọng và trách nhiệm của mỗi người đối với người khác. Tuy nhiên, hiện nay một bộ phận học sinh còn e ngại, ngại ngùng khi nói lời cảm ơn, xin lỗi với chính những người thân trong gia đình. Đây là một vấn đề đáng quan tâm và cần có những giải pháp thiết thực để khắc phục.
Trước hết, nguyên nhân của thực trạng này xuất phát từ nhiều phía. Một số học sinh cho rằng giữa người thân với nhau thì không cần phải nói lời cảm ơn hay xin lỗi, vì đó là điều “hiển nhiên”. Một số em lại ngại ngùng, sợ bị cho là khách sáo, giả tạo. Bên cạnh đó, việc ít được rèn luyện thói quen nói lời cảm ơn, xin lỗi từ nhỏ cũng khiến nhiều học sinh trở nên vụng về trong cách thể hiện tình cảm. Ngoài ra, ảnh hưởng từ mạng xã hội, lối sống thờ ơ, khép kín cũng góp phần làm tình trạng này ngày càng phổ biến.
Hậu quả của việc không dám nói lời cảm ơn, xin lỗi trong gia đình là rất đáng lo ngại. Nó khiến tình cảm giữa các thành viên trở nên xa cách, dễ nảy sinh hiểu lầm, giận hờn không đáng có. Lâu dần, sự yêu thương không được thể hiện bằng lời nói sẽ làm cho mối quan hệ gia đình thiếu sự gắn kết, ấm áp.
Để khắc phục tình trạng trên, cần có những giải pháp cụ thể và phù hợp. Trước hết, mỗi học sinh cần tự ý thức được ý nghĩa của lời cảm ơn, xin lỗi và mạnh dạn thực hiện trong đời sống hằng ngày. Đừng vì ngại ngùng mà đánh mất cơ hội thể hiện tình yêu thương với gia đình. Thứ hai, gia đình cần quan tâm giáo dục con cái bằng chính hành động của mình. Cha mẹ nên làm gương, thường xuyên nói lời cảm ơn, xin lỗi với con để tạo thói quen tốt. Thứ ba, nhà trường cần đẩy mạnh giáo dục kỹ năng sống, lồng ghép nội dung về văn hóa ứng xử, phép lịch sự vào các tiết học và hoạt động ngoại khóa. Ngoài ra, xã hội cũng cần lan tỏa những hành động đẹp, những câu chuyện ý nghĩa để học sinh noi theo.
Tóm lại, việc học sinh e ngại khi nói lời cảm ơn, xin lỗi với người thân trong gia đình là một vấn đề không nên xem nhẹ. Mỗi chúng ta cần thay đổi từ suy nghĩ đến hành động, để những lời nói tưởng chừng đơn giản ấy trở thành cầu nối yêu thương, giúp gia đình thêm gắn bó, ấm áp và hạnh phúc hơn.
Trước hết, giải pháp cốt lõi nằm ở chính môi trường gia đình và vai trò gương mẫu của cha mẹ. Trẻ em học cách hành xử thông qua việc quan sát người lớn. Nếu cha mẹ thường xuyên nói lời cảm ơn (ví dụ: "Cảm ơn con đã giúp mẹ dọn cơm") hay xin lỗi ("Bố xin lỗi vì đã lớn tiếng với con"), trẻ sẽ coi đó là điều bình thường và cần thiết. Việc biến những lời nói này thành thói quen hàng ngày trong giao tiếp gia đình sẽ phá bỏ sự e ngại của con cái. Cha mẹ cũng cần tạo ra một không gian cởi mở, khuyến khích con bộc lộ cảm xúc và không phán xét.
Thứ hai, nhà trường cần tích cực đưa giáo dục kỹ năng sống vào chương trình học một cách thiết thực hơn. Các buổi học ngoại khóa, hoạt động nhóm có thể tập trung vào việc thực hành giao tiếp, xử lý tình huống trong gia đình. Thay vì chỉ giảng dạy lý thuyết, hãy tổ chức các buổi đóng vai, diễn kịch để học sinh trải nghiệm cảm giác nói lời cảm ơn, xin lỗi. Điều này giúp các em tự tin hơn khi áp dụng vào thực tế.
Cuối cùng, bản thân mỗi học sinh cần nhận thức rõ tầm quan trọng của việc thể hiện cảm xúc. Lời cảm ơn thể hiện sự biết ơn, sự trân trọng công sức của người khác; lời xin lỗi thể hiện sự dũng cảm nhận sai và mong muốn hàn gắn mối quan hệ. Khi hiểu được ý nghĩa sâu sắc đó, sự e ngại sẽ dần biến mất. Các em có thể bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất: nói "cảm ơn" khi được mẹ đưa cho một món đồ, nói "xin lỗi" khi làm sai việc gì đó.
Tóm lại, việc học sinh e ngại nói lời cảm ơn, xin lỗi với người thân là một rào cản cần được tháo gỡ. Bằng sự gương mẫu của cha mẹ, sự định hướng của nhà trường và nỗ lực tự giác của bản thân học sinh, chúng ta hoàn toàn có thể xây dựng một môi trường gia đình ấm áp, văn minh hơn, nơi những lời nói tử tế trở thành cầu nối yêu thương bền chặt.
Trước hết, chúng ta cần nhìn nhận nguyên nhân dẫn đến sự e ngại này. Một phần xuất phát từ rào cản văn hóa Á Đông truyền thống, nơi mà tình yêu thương thường được thể hiện qua hành động âm thầm, sự hy sinh thầm lặng thay vì lời nói bộc trực. Nhiều người, đặc biệt là thế hệ trước, quan niệm rằng người thân không cần phải khách sáo, nói lời cảm ơn với cha mẹ là điều xa lạ, "sến sẩm". Hơn nữa, tâm lý lứa tuổi học sinh, vị thành niên thường muốn khẳng định cái tôi, ngại bộc lộ cảm xúc yếu đuối hoặc thừa nhận sai lầm, dẫn đến việc né tránh lời xin lỗi. Sự bùng nổ của mạng xã hội cũng góp phần làm giảm giao tiếp trực tiếp, khiến các em thiếu đi môi trường rèn luyện kỹ năng biểu đạt cảm xúc bằng lời nói.
Để khắc phục tình trạng này, gia đình đóng vai trò là giải pháp cốt lõi và nền tảng nhất. Cha mẹ phải là những tấm gương sáng. Việc người lớn thường xuyên nói "cảm ơn" khi con giúp đỡ việc nhà hay "xin lỗi" khi mắc sai lầm không chỉ dạy con về sự tôn trọng mà còn bình thường hóa việc sử dụng những từ ngữ này. Tạo ra một môi trường gia đình cởi mở, nơi mọi thành viên cảm thấy an toàn khi chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ là điều cực kỳ quan trọng. Thay vì áp đặt, cha mẹ nên giải thích cho con hiểu rằng cảm ơn không phải là sự khách sáo, mà là sự ghi nhận công sức của người khác; xin lỗi không phải là sự thua cuộc, mà là dũng khí nhận trách nhiệm và mong muốn sửa sai.
Tiếp theo, nhà trường cần tích cực lồng ghép giáo dục kỹ năng sống, đạo đức công dân vào chương trình học một cách hiệu quả hơn. Thay vì những bài giảng khô khan, nhà trường có thể tổ chức các buổi hoạt động ngoại khóa, diễn kịch tình huống, hoặc các buổi tư vấn tâm lý học đường, giúp học sinh thực hành việc bày tỏ cảm xúc và giải quyết mâu thuẫn một cách lành mạnh. Giáo viên chủ nhiệm cần quan tâm sát sao tâm lý học sinh, kịp thời uốn nắn những hành vi chưa chuẩn mực và khuyến khích sự giao tiếp tích cực ngay trong môi trường lớp học.
Cuối cùng, toàn xã hội cần chung tay xây dựng một nền tảng văn hóa đề cao sự tử tế và giao tiếp có trách nhiệm. Các phương tiện truyền thông, báo chí có thể lan tỏa những câu chuyện đẹp về tình cảm gia đình, về sức mạnh của lời nói tích cực. Xã hội cần thay đổi định kiến rằng nói lời yêu thương, cảm ơn, xin lỗi là ủy mị, yếu đuối, mà coi đó là biểu hiện của sự trưởng thành, bản lĩnh và lòng nhân ái.
Tóm lại, việc học sinh e ngại nói lời cảm ơn, xin lỗi với người thân là một hồi chuông cảnh tỉnh về sự thiếu hụt kết nối cảm xúc trong gia đình hiện đại. Giải quyết vấn đề này đòi hỏi một lộ trình lâu dài và sự phối hợp đồng bộ giữa gia đình, nhà trường và xã hội. Khi những lời nói tử tế này trở thành một phần tự nhiên trong mỗi nếp nhà, chúng ta sẽ xây dựng được một thế hệ trẻ giàu lòng biết ơn, có trách nhiệm và một xã hội văn minh, nhân ái hơn.
Trước hết, chúng ta cần nhìn nhận nguyên nhân dẫn đến sự e ngại này. Một phần xuất phát từ rào cản văn hóa Á Đông truyền thống, nơi mà tình yêu thương thường được thể hiện qua hành động âm thầm, sự hy sinh thầm lặng thay vì lời nói bộc trực. Nhiều người, đặc biệt là thế hệ trước, quan niệm rằng người thân không cần phải khách sáo, nói lời cảm ơn với cha mẹ là điều xa lạ, "sến sẩm". Hơn nữa, tâm lý lứa tuổi học sinh, vị thành niên thường muốn khẳng định cái tôi, ngại bộc lộ cảm xúc yếu đuối hoặc thừa nhận sai lầm, dẫn đến việc né tránh lời xin lỗi. Sự bùng nổ của mạng xã hội cũng góp phần làm giảm giao tiếp trực tiếp, khiến các em thiếu đi môi trường rèn luyện kỹ năng biểu đạt cảm xúc bằng lời nói.
Để khắc phục tình trạng này, gia đình đóng vai trò là giải pháp cốt lõi và nền tảng nhất. Cha mẹ phải là những tấm gương sáng. Việc người lớn thường xuyên nói "cảm ơn" khi con giúp đỡ việc nhà hay "xin lỗi" khi mắc sai lầm không chỉ dạy con về sự tôn trọng mà còn bình thường hóa việc sử dụng những từ ngữ này. Tạo ra một môi trường gia đình cởi mở, nơi mọi thành viên cảm thấy an toàn khi chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ là điều cực kỳ quan trọng. Thay vì áp đặt, cha mẹ nên giải thích cho con hiểu rằng cảm ơn không phải là sự khách sáo, mà là sự ghi nhận công sức của người khác; xin lỗi không phải là sự thua cuộc, mà là dũng khí nhận trách nhiệm và mong muốn sửa sai.
Tiếp theo, nhà trường cần tích cực lồng ghép giáo dục kỹ năng sống, đạo đức công dân vào chương trình học một cách hiệu quả hơn. Thay vì những bài giảng khô khan, nhà trường có thể tổ chức các buổi hoạt động ngoại khóa, diễn kịch tình huống, hoặc các buổi tư vấn tâm lý học đường, giúp học sinh thực hành việc bày tỏ cảm xúc và giải quyết mâu thuẫn một cách lành mạnh. Giáo viên chủ nhiệm cần quan tâm sát sao tâm lý học sinh, kịp thời uốn nắn những hành vi chưa chuẩn mực và khuyến khích sự giao tiếp tích cực ngay trong môi trường lớp học.
Cuối cùng, toàn xã hội cần chung tay xây dựng một nền tảng văn hóa đề cao sự tử tế và giao tiếp có trách nhiệm. Các phương tiện truyền thông, báo chí có thể lan tỏa những câu chuyện đẹp về tình cảm gia đình, về sức mạnh của lời nói tích cực. Xã hội cần thay đổi định kiến rằng nói lời yêu thương, cảm ơn, xin lỗi là ủy mị, yếu đuối, mà coi đó là biểu hiện của sự trưởng thành, bản lĩnh và lòng nhân ái.
Tóm lại, việc học sinh e ngại nói lời cảm ơn, xin lỗi với người thân là một hồi chuông cảnh tỉnh về sự thiếu hụt kết nối cảm xúc trong gia đình hiện đại. Giải quyết vấn đề này đòi hỏi một lộ trình lâu dài và sự phối hợp đồng bộ giữa gia đình, nhà trường và xã hội. Khi những lời nói tử tế này trở thành một phần tự nhiên trong mỗi nếp nhà, chúng ta sẽ xây dựng được một thế hệ trẻ giàu lòng biết ơn, có trách nhiệm và một xã hội văn minh, nhân ái hơn.
Quảng cáo
Bạn muốn hỏi bài tập?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
1272
-
-
-
-
