Viết bài văn nêu cảm nghĩ của em về người bố
Quảng cáo
6 câu trả lời 175
BÀI VĂN NÊU CẢM NGHĨ VỀ NGƯỜI BỐ
Trong cuộc đời mỗi người, bố luôn là hình ảnh mang đến cho ta cảm giác vững chãi và bình yên. Đối với em, bố không chỉ là người sinh thành mà còn là người thầy, người bạn đồng hành thầm lặng trong từng bước trưởng thành.
Bố em không nói nhiều, nhưng mỗi lời bố dặn đều giản dị mà sâu sắc. Em nhớ những buổi tối bố ngồi bên bàn học, lặng lẽ sửa lại chiếc đèn bàn cho ánh sáng vừa phải, rồi khẽ hỏi: “Hôm nay ở lớp có gì vui không con?” Chỉ một câu hỏi nhỏ thôi nhưng làm em cảm thấy ấm lòng, giống như sau lưng mình luôn có một bờ vai vững chắc.
Bố vất vả nhiều. Những lần nhìn thấy đôi bàn tay chai sần của bố sau một ngày làm việc, em hiểu bố đã hi sinh biết bao để cho em cuộc sống đủ đầy. Có hôm trời mưa lạnh, bố vẫn đạp xe đi làm sớm. Nhìn dáng bố khuất dần sau con đường dài, lòng em nghẹn lại. Em muốn chạy theo ôm lấy bố và nói rằng: “Bố ơi, bố đừng vất vả quá.”
Nhưng bố lại luôn mỉm cười, bảo rằng chỉ cần em chăm học và sống tử tế là bố vui rồi. Chính điều đó khiến em càng thêm trân trọng, yêu thương bố hơn. Bố không bao giờ ép buộc em, nhưng lại là người giúp em hiểu rằng nỗ lực và kiên trì là chìa khóa của mọi thành công.
Bố ít thể hiện tình cảm bằng lời, nhưng em cảm nhận được sự yêu thương qua từng hành động nhỏ: chiếc áo mưa bố nhường cho em khi trời bất chợt đổ mưa; phần cơm bố để dành; hay cái xoa đầu nhẹ khi em buồn. Tất cả những điều ấy đã gieo vào em một tình yêu và lòng biết ơn sâu sắc.
Em tự hứa sẽ cố gắng học tập tốt, trở thành người con ngoan như mong muốn của bố. Đối với em, bố mãi là người hùng thầm lặng – không cần áo choàng, nhưng luôn che chở em bằng tình yêu vô bờ bến.
BÀI VĂN: CẢM NGHĨ VỀ NGƯỜI BỐ
Trong cuộc sống của mỗi người, ai cũng có một điểm tựa thật đặc biệt. Với em, điểm tựa ấy chính là bố – người đàn ông trầm lặng nhưng luôn âm thầm che chở cho gia đình. Bố không nói nhiều, chẳng bao giờ thể hiện tình cảm một cách ồn ào, nhưng mọi việc bố làm lại đủ để em cảm nhận được tình thương bao la mà bố dành cho em.
Bố em là người rất giản dị. Bộ quần áo đi làm đã quen với bụi, với nắng, với những vất vả thường ngày. Nhưng sau mỗi lần đi làm về, dù mệt thế nào, bố vẫn nở nụ cười hiền và hỏi em: “Hôm nay ở trường có vui không?”. Chỉ một câu hỏi nhỏ vậy thôi mà em thấy lòng mình ấm lên, cảm giác như cả ngày dài của bố cũng chỉ để mong em bình an và học tốt.
Có nhiều lúc, bố chẳng giảng giải dài dòng, chỉ âm thầm làm gương cho em. Bố dạy em cách sống thật thà, biết cố gắng, biết đứng dậy sau những lần vấp ngã. Mỗi lần em buồn hay thất bại, bố không trách mắng, chỉ nhẹ nhàng bảo: “Không sao đâu, con thử lại là được”. Những lời ấy mộc mạc nhưng lại giúp em mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Em biết bố đã hi sinh rất nhiều cho gia đình. Có những hôm trời mưa to hay nắng gắt, bố vẫn miệt mài làm việc để lo cho em đủ đầy. Mỗi khi nhìn đôi bàn tay chai sạn của bố, em lại thấy thương bố vô cùng và tự nhủ phải cố gắng học hành chăm chỉ hơn để không phụ tấm lòng của bố.
Đối với em, bố giống như một cây cổ thụ lớn – ít khi nói nhưng luôn đứng đó, vững vàng, yên lặng và đầy yêu thương. Em biết mình còn nhỏ, đôi lúc vô tư đến quên mất bố mẹ đã vất vả thế nào. Nhưng càng lớn, em càng hiểu rằng tình yêu của bố thật giản dị mà sâu sắc, không bao giờ đổi thay.
Em rất tự hào và biết ơn khi có một người bố tuyệt vời như thế. Em mong bố luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa, là nguồn động lực giúp em trưởng thành từng ngày. Và em cũng sẽ cố gắng trở thành một người con tốt để xứng đáng với tình thương thầm lặng mà bố đã dành cho em.
Hình ảnh người bố trong tâm trí tôi không phải là một người đàn ông hoàn hảo, nhưng lại là người vĩ đại nhất. Bố là người đàn ông của công việc, luôn bận rộn với những lo toan cuộc sống. Dù công việc vất vả, nhưng chưa bao giờ tôi thấy bố than vãn. Mỗi ngày, nhìn bóng lưng bố tất tả ngược xuôi, tôi cảm nhận được sự hy sinh thầm lặng và tình yêu thương vô bờ bến mà bố dành cho gia đình.
Tình cảm của bố, khác với mẹ, thường được thể hiện một cách kín đáo. Bố ít khi ôm tôi, nhưng tôi biết bố luôn dõi theo từng bước đi của tôi. Đó là ánh mắt lo lắng khi tôi vấp ngã, là nụ cười tự hào khi tôi đạt được thành tích tốt, và là sự im lặng đầy bao dung khi tôi mắc sai lầm. Tôi vẫn nhớ những buổi tối bố ngồi bên bàn học, kiên nhẫn giảng giải cho tôi những bài toán khó, dù bản thân bố đã mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Mỗi nét chữ, mỗi lời chỉ bảo của bố đều chứa đựng niềm mong mỏi con trai mình nên người, thành đạt.
Bố cũng là người truyền cho tôi nghị lực và sự kiên cường trong cuộc sống. Bố dạy tôi cách đối mặt với khó khăn, dạy tôi phải biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Những câu chuyện bố kể về cuộc đời mình, về những thử thách bố đã vượt qua, luôn là bài học quý giá, giúp tôi hiểu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, và bản lĩnh của con người nằm ở khả năng đối diện và vượt qua nghịch cảnh.
Tuy nhiên, có lẽ khoảnh khắc tôi cảm động nhất là khi thấy sự dịu dàng hiếm hoi của bố. Những lúc tôi ốm đau, chính bố là người thức đêm canh chừng, ánh mắt đầy sự xót xa. Khi đó, tôi cảm nhận rõ tình yêu thương ấm áp, dạt dào ẩn sâu dưới vẻ ngoài nghiêm khắc của bố.
Đối với tôi, bố không chỉ là người cha, mà còn là người bạn, người thầy vĩ đại. Tình thương, sự hy sinh và những bài học bố truyền dạy sẽ mãi là hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời. Tôi thầm hứa với lòng mình sẽ cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện bản thân để trở thành người có ích, để bố luôn tự hào về tôi, xứng đáng với những gì bố đã dành cho tôi.
Hình ảnh người bố trong tâm trí tôi không phải là một người đàn ông hoàn hảo, nhưng lại là người vĩ đại nhất. Bố là người đàn ông của công việc, luôn bận rộn với những lo toan cuộc sống. Dù công việc vất vả, nhưng chưa bao giờ tôi thấy bố than vãn. Mỗi ngày, nhìn bóng lưng bố tất tả ngược xuôi, tôi cảm nhận được sự hy sinh thầm lặng và tình yêu thương vô bờ bến mà bố dành cho gia đình.
Tình cảm của bố, khác với mẹ, thường được thể hiện một cách kín đáo. Bố ít khi ôm tôi, nhưng tôi biết bố luôn dõi theo từng bước đi của tôi. Đó là ánh mắt lo lắng khi tôi vấp ngã, là nụ cười tự hào khi tôi đạt được thành tích tốt, và là sự im lặng đầy bao dung khi tôi mắc sai lầm. Tôi vẫn nhớ những buổi tối bố ngồi bên bàn học, kiên nhẫn giảng giải cho tôi những bài toán khó, dù bản thân bố đã mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Mỗi nét chữ, mỗi lời chỉ bảo của bố đều chứa đựng niềm mong mỏi con trai mình nên người, thành đạt.
Bố cũng là người truyền cho tôi nghị lực và sự kiên cường trong cuộc sống. Bố dạy tôi cách đối mặt với khó khăn, dạy tôi phải biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Những câu chuyện bố kể về cuộc đời mình, về những thử thách bố đã vượt qua, luôn là bài học quý giá, giúp tôi hiểu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, và bản lĩnh của con người nằm ở khả năng đối diện và vượt qua nghịch cảnh.
Tuy nhiên, có lẽ khoảnh khắc tôi cảm động nhất là khi thấy sự dịu dàng hiếm hoi của bố. Những lúc tôi ốm đau, chính bố là người thức đêm canh chừng, ánh mắt đầy sự xót xa. Khi đó, tôi cảm nhận rõ tình yêu thương ấm áp, dạt dào ẩn sâu dưới vẻ ngoài nghiêm khắc của bố.
Đối với tôi, bố không chỉ là người cha, mà còn là người bạn, người thầy vĩ đại. Tình thương, sự hy sinh và những bài học bố truyền dạy sẽ mãi là hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời. Tôi thầm hứa với lòng mình sẽ cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện bản thân để trở thành người có ích, để bố luôn tự hào về tôi, xứng đáng với những gì bố đã dành cho tôi.
Bố tôi là một người đàn ông giản dị, ít nói nhưng giàu tình cảm. Tôi yêu cái cách bố lặng lẽ quan tâm đến mọi người. Bố không thường xuyên nói "Bố yêu con" hay những lời ngọt ngào, nhưng mỗi hành động, cử chỉ của bố đều chứa đựng một tình thương bao la. Đó là hình ảnh bố cặm cụi sửa chiếc xe đạp hỏng cho tôi, là những đêm bố thức khuya đợi tôi học bài xong, hay đơn giản chỉ là ánh mắt hiền từ, dõi theo từng bước đi của con. Sự kiên nhẫn và tận tụy của bố đã dạy tôi về giá trị của sự bền bỉ và trách nhiệm.
Điều tôi kính trọng nhất ở bố chính là nghị lực sống phi thường và sự lạc quan không bao giờ tắt. Cuộc sống gia đình có những lúc thăng trầm, khó khăn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy bố than vãn hay gục ngã. Bố luôn giữ vững niềm tin, là chỗ dựa tinh thần vững chắc để mẹ con tôi yên tâm vượt qua mọi sóng gió. Bố dạy tôi rằng, khó khăn chỉ là thử thách, quan trọng là cách mình đối mặt với nó.
Bố cũng là người truyền cảm hứng cho tôi về sự trung thực và lòng nhân ái. Bố luôn nhắc nhở tôi phải sống đúng với lương tâm, biết yêu thương, giúp đỡ những người xung quanh. Nhìn cách bố đối xử với hàng xóm láng giềng, cách bố tôn trọng mọi người, tôi hiểu rằng phẩm chất đẹp nhất của con người không phải là tài năng xuất chúng, mà là trái tim ấm áp và nhân hậu.
Bố à, mỗi lần cầm bát cơm lên tay, con lại nhớ đến hình ảnh bố tảo tần sớm hôm. Mỗi bước trưởng thành của con đều in đậm dấu ấn công lao to lớn của bố. Con biết ơn bố không chỉ vì đã cho con hình hài, mà quan trọng hơn, bố đã định hình nhân cách và dạy con biết cách làm người.
Trong lòng tôi, bố mãi là người hùng vĩ đại nhất. Tình yêu thương, sự hy sinh và những bài học vô giá bố dành cho tôi sẽ là hành trang quý báu theo tôi suốt cuộc đời. Tôi nguyện sẽ cố gắng học tập, rèn luyện để trở thành người có ích, sống xứng đáng với tình yêu thương và kỳ vọng mà bố đã dành cho tôi.
Trong cuộc sống của mỗi người,bố và mẹ luôn là mảnh kí ức sâu sắc nhất.Người mẹ ân cần dịu dàng,người cha mạnh mẽ-vui tươi,cả hai đều thương yêu mình vô điều kiện.Đối với tôi,bố là người mà tôi yêu quý nhất.
Những lúc tôi đi học về,bố đều mua đồ ăn cho tôi.Nhìn tôi ăn ngon,bố tôi cũng vui lên,tôi cũng vậy.Khi tôi chán buồn,luôn có chơi với tôi.Ông có thể chữa lành tâm hồn tôi,khiến tôi vui vẻ thích thú.Người bố không chỉ mạnh mẽ mà còn là biểu tượng của sự chăm chỉ, miệt mài.Nói đến đây,tôi càng hiểu hơn câu:
-''Công cha như núi Thái Sơn
Bố là người yêu thương tôi vô bờ,vô bến.Trong mắt tôi,người bố luôn là một ngôi sao lấp lánh đang âm thầm bảo vệ tôi.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
25919 -
23125
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
9785 -
6761
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
5206
