Viết bài văn biểu cảm về một tiết học mà em ấn tượng
Quảng cáo
6 câu trả lời 1529
Bài văn biểu cảm về một tiết học mà em ấn tượng
Trong suốt những năm tháng học trò, có biết bao tiết học đã đi qua, nhưng có một tiết học vẫn còn đọng lại trong tâm trí em với nhiều xúc cảm khó quên – đó là tiết học Ngữ văn đầu tiên của năm lớp 7.
Hôm ấy trời thu dịu dàng, ánh nắng nhẹ nhàng nghiêng xuống ô cửa sổ. Khi cô giáo bước vào, ánh mắt cô hiền từ và nụ cười ấm áp khiến không khí cả lớp trở nên thân quen và gần gũi. Bài học ngày hôm ấy là một bài thơ mà trước đây em đã được đọc, nhưng khi nghe cô giảng giải, em mới cảm nhận được nhiều điều sâu sắc hơn. Cô không chỉ đọc thơ bằng giọng trầm ấm, tha thiết mà còn kể cho chúng em nghe câu chuyện về tác giả, về hoàn cảnh sáng tác. Những vần thơ như sống dậy ngay trước mắt khiến em cảm thấy thơ ca thật gần gũi và đẹp đẽ biết bao.
Điều em nhớ nhất không phải là nội dung bài học, mà chính là cách cô khơi gợi cảm xúc, dẫn dắt chúng em bước vào thế giới văn chương. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Các con có cảm thấy bài thơ giống như đang trò chuyện với chúng ta không?”. Câu hỏi đơn giản nhưng khiến chúng em lặng người. Em cảm nhận được sự tinh tế trong từng lời cô nói, cảm nhận được vẻ đẹp của tiếng Việt, của tâm hồn người Việt qua những câu chữ tưởng như rất bình thường.
Tiết học ấy còn khiến em hiểu rằng học không chỉ là ghi nhớ kiến thức, mà còn là hành trình cảm nhận, khám phá và trưởng thành. Em nhận ra rằng môn Ngữ văn có thể nuôi dưỡng tâm hồn, khiến con người trở nên sâu sắc và yêu thương hơn. Sau tiết học ấy, em càng thêm yêu môn Văn và yêu những khoảnh khắc được lắng nghe, được cảm nhận.
Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ về tiết học ấy, lòng em vẫn bồi hồi khó tả. Em thấy mình như đang ngồi ở bàn học cũ, nghe tiếng cô giảng, nhìn ánh nắng rơi bên khung cửa lớp. Em thầm biết ơn những người thầy, người cô đã làm cho những tiết học trở nên ý nghĩa, để tuổi học trò của em luôn đầy ắp những ký ức đẹp và trong trẻo.
Bài văn biểu cảm về một tiết học mà em ấn tượng
Trong suốt những năm tháng học trò, có biết bao tiết học đã đi qua, nhưng có một tiết học vẫn còn đọng lại trong tâm trí em với nhiều xúc cảm khó quên – đó là tiết học Ngữ văn đầu tiên của năm lớp 7.
Hôm ấy trời thu dịu dàng, ánh nắng nhẹ nhàng nghiêng xuống ô cửa sổ. Khi cô giáo bước vào, ánh mắt cô hiền từ và nụ cười ấm áp khiến không khí cả lớp trở nên thân quen và gần gũi. Bài học ngày hôm ấy là một bài thơ mà trước đây em đã được đọc, nhưng khi nghe cô giảng giải, em mới cảm nhận được nhiều điều sâu sắc hơn. Cô không chỉ đọc thơ bằng giọng trầm ấm, tha thiết mà còn kể cho chúng em nghe câu chuyện về tác giả, về hoàn cảnh sáng tác. Những vần thơ như sống dậy ngay trước mắt khiến em cảm thấy thơ ca thật gần gũi và đẹp đẽ biết bao.
Điều em nhớ nhất không phải là nội dung bài học, mà chính là cách cô khơi gợi cảm xúc, dẫn dắt chúng em bước vào thế giới văn chương. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Các con có cảm thấy bài thơ giống như đang trò chuyện với chúng ta không?”. Câu hỏi đơn giản nhưng khiến chúng em lặng người. Em cảm nhận được sự tinh tế trong từng lời cô nói, cảm nhận được vẻ đẹp của tiếng Việt, của tâm hồn người Việt qua những câu chữ tưởng như rất bình thường.
Tiết học ấy còn khiến em hiểu rằng học không chỉ là ghi nhớ kiến thức, mà còn là hành trình cảm nhận, khám phá và trưởng thành. Em nhận ra rằng môn Ngữ văn có thể nuôi dưỡng tâm hồn, khiến con người trở nên sâu sắc và yêu thương hơn. Sau tiết học ấy, em càng thêm yêu môn Văn và yêu những khoảnh khắc được lắng nghe, được cảm nhận.
Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ về tiết học ấy, lòng em vẫn bồi hồi khó tả. Em thấy mình như đang ngồi ở bàn học cũ, nghe tiếng cô giảng, nhìn ánh nắng rơi bên khung cửa lớp. Em thầm biết ơn những người thầy, người cô đã làm cho những tiết học trở nên ý nghĩa, để tuổi học trò của em luôn đầy ắp những ký ức đẹp và trong trẻo.
Tiết học hôm ấy diễn ra vào một buổi chiều thu mát mẻ. Cô giáo chủ nhiệm, với giọng nói ấm áp và truyền cảm, đã dẫn chúng tôi đi vào thế giới của những vần thơ, những câu chuyện thấm đẫm tình mẫu tử, phụ tử. Không khí lớp học hôm đó khác hẳn mọi ngày, không còn những tiếng xì xào, không còn sự uể oải, mà thay vào đó là sự im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng cô giảng bài và thỉnh thoảng là tiếng sụt sùi khe khẽ của vài bạn nữ.
Bài học tập trung vào việc phân tích những tác phẩm viết về cha mẹ. Cô không chỉ giảng giải kiến thức khô khan mà còn liên hệ đến thực tế, đến những câu chuyện đời thường mà mỗi chúng tôi đều có thể bắt gặp. Từng câu chữ, từng hình ảnh trong bài thơ, dưới sự dẫn dắt của cô, bỗng trở nên sống động và chân thực lạ thường. Tôi cảm nhận được sự hy sinh thầm lặng, tình yêu thương vô điều kiện mà cha mẹ dành cho con cái. Mỗi lời giảng của cô như chạm đến tận đáy lòng tôi, khiến tôi nhớ lại biết bao kỷ niệm với gia đình.
Cảm xúc trong tôi lúc đó là một sự pha trộn phức tạp giữa tình yêu thương, lòng biết ơn và một chút hối hận. Tôi yêu cha mẹ mình vô hạn, biết ơn những đêm thức trắng của mẹ khi tôi ốm, biết ơn những giọt mồ hôi của cha trên đồng ruộng để nuôi tôi ăn học. Nhưng tôi cũng cảm thấy hối hận vì đã không ít lần vô tâm, cãi lời cha mẹ, hoặc chỉ đơn giản là chưa dành đủ thời gian để thể hiện tình cảm của mình. Nước mắt tôi đã lăn dài lúc nào không hay, không chỉ riêng tôi mà rất nhiều bạn trong lớp cũng vậy. Đó là những giọt nước mắt của sự thấu hiểu và trưởng thành.
Tiết học ấy không chỉ cung cấp cho chúng tôi kiến thức văn học mà quan trọng hơn, nó đã chạm đến phần sâu thẳm nhất trong trái tim mỗi người, gieo vào lòng chúng tôi hạt giống của sự biết ơn và tình yêu thương gia đình. Sau tiết học đó, tôi cảm thấy mình "lớn" hơn, biết suy nghĩ chín chắn hơn. Tôi hiểu rằng, gia đình là điều thiêng liêng nhất, là bến đỗ bình yên nhất trong cuộc đời.
Tiết học Văn hôm ấy đã trở thành một kỷ niệm đẹp, một dấu ấn không thể phai mờ trong ký ức học trò của tôi. Nó không chỉ là một tiết học, mà là một bài học sâu sắc về nhân cách, về tình người, giúp tôi nhận ra những giá trị đích thực của cuộc sống.
Trong quãng đời học sinh, có những tiết học trôi qua lặng lẽ, nhưng cũng có những tiết học để lại dấu ấn sâu sắc, làm thay đổi cả suy nghĩ và tình cảm của em. Tiết học Ngữ văn về bài thơ "Bếp lửa" của nhạc sĩ Bằng Việt vào một buổi chiều mưa chính là kỉ niệm đẹp nhất mà em luôn nâng niu.
Buổi chiều hôm đó, bầu trời xám xịt và những giọt mưa bắt đầu nặng hạt rơi trên mái tôn trường học. Không gian có chút se lạnh và buồn bã. Thế nhưng, khi cô giáo bước vào lớp với nụ cười ấm áp, không khí bỗng trở nên khác hẳn. Cô bắt đầu bài giảng không phải bằng những lời đọc chép khô khan, mà bằng tiếng nhạc du dương của một bài hát về tình bà cháu.
Xúc động nhất là khi cô giảng về hình ảnh "Một bếp lửa chờn vờn sương sớm / Một bếp lửa ấp ưu nồng đượm". Giọng cô trầm bổng, lúc nghẹn ngào khi kể về những năm tháng đói khổ, giặc đốt làng, chỉ có hai bà cháu nương tựa vào nhau bên bếp lửa hồng. Em cảm thấy như mình đang được tận mắt chứng kiến bàn tay gầy guộc, thô ráp của bà đang nhóm lửa, nhóm cả niềm tin và hy vọng cho đứa cháu nhỏ. Cảm xúc trào dâng khiến sống mũi em cay cay khi nghĩ về người bà của mình ở quê nhà, cũng tảo tần khuya sớm như thế.
Tiết học hôm ấy không chỉ có tiếng cô giảng mà còn có sự chia sẻ của các bạn. Có bạn đã khóc khi kể về kỉ niệm được bà chăm sóc lúc ốm đau. Những giọt nước mắt ấy không phải là sự yếu đuối, mà là sự thức tỉnh của tình yêu thương. Cô giáo đã khéo léo biến một tiết học văn chương thành một buổi tâm tình đầy nhân văn.
Tiếng trống tan trường vang lên, cơn mưa cũng đã dứt nhưng hơi ấm từ "bếp lửa" của bài thơ vẫn còn lan tỏa mãi trong lòng em. Bước ra khỏi lớp, em thấy yêu gia đình mình hơn và tự hứa sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của bà và mẹ. Tiết học ấy đã dạy em rằng: văn chương không hề xa vời, nó chính là sợi dây kết nối những tâm hồn và dạy ta biết trân trọng những giá trị bình dị nhất.
- Giới thiệu về tiết học mà em cảm thấy ấn tượng (môn học, thời gian, địa điểm, giáo viên...).
- Nêu cảm xúc chung, khái quát của em về tiết học đó (thú vị, bổ ích, đáng nhớ...).
- Kể lại diễn biến chính của tiết học:
- Trước khi tiết học bắt đầu: Không khí lớp học, sự chuẩn bị của thầy cô và học sinh, cảm giác hồi hộp, mong chờ...
- Trong khi học:
- Cách dẫn dắt bài học hấp dẫn, sáng tạo của giáo viên (ví dụ: sử dụng phương pháp trực quan, tổ chức trò chơi, thảo luận nhóm, kể chuyện, v.v.).
- Nội dung bài học: làm em thấy hứng thú, mở mang kiến thức, hiểu biết thêm điều gì.
- Hoạt động của em và các bạn: sự tương tác tích cực, sôi nổi phát biểu, hợp tác làm việc nhóm.
- Kết thúc tiết học: Cảm giác nuối tiếc khi giờ học kết thúc, dư âm còn đọng lại trong em.
- Biểu cảm, bày tỏ cảm xúc, suy nghĩ:
- Nêu rõ những cảm xúc, suy nghĩ cụ thể của em trong suốt tiết học (vui vẻ, hào hứng, ngạc nhiên, tâm đắc, kính phục thầy cô...).
- Khẳng định giá trị, ý nghĩa của tiết học đối với bản thân (giúp em yêu thích môn học hơn, học được bài học cuộc sống, có thêm động lực học tập...).
- Sử dụng các biện pháp tu từ (so sánh, ẩn dụ...) để tăng sức gợi cảm cho bài viết.
- Tóm tắt lại cảm xúc sâu sắc nhất về tiết học đó.
- Khẳng định lại ấn tượng khó phai mờ của tiết học trong tâm trí em.
- Bày tỏ mong muốn được tham gia nhiều tiết học thú vị như vậy trong tương lai.
Tiết học hôm ấy diễn ra vào một buổi chiều thu mát mẻ. Cô giáo chủ nhiệm, với giọng nói ấm áp và truyền cảm, đã dẫn chúng tôi đi vào thế giới của những vần thơ, những câu chuyện thấm đẫm tình mẫu tử, phụ tử. Không khí lớp học hôm đó khác hẳn mọi ngày, không còn những tiếng xì xào, không còn sự uể oải, mà thay vào đó là sự im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng cô giảng bài và thỉnh thoảng là tiếng sụt sùi khe khẽ của vài bạn nữ.
Bài học tập trung vào việc phân tích những tác phẩm viết về cha mẹ. Cô không chỉ giảng giải kiến thức khô khan mà còn liên hệ đến thực tế, đến những câu chuyện đời thường mà mỗi chúng tôi đều có thể bắt gặp. Từng câu chữ, từng hình ảnh trong bài thơ, dưới sự dẫn dắt của cô, bỗng trở nên sống động và chân thực lạ thường. Tôi cảm nhận được sự hy sinh thầm lặng, tình yêu thương vô điều kiện mà cha mẹ dành cho con cái. Mỗi lời giảng của cô như chạm đến tận đáy lòng tôi, khiến tôi nhớ lại biết bao kỷ niệm với gia đình.
Cảm xúc trong tôi lúc đó là một sự pha trộn phức tạp giữa tình yêu thương, lòng biết ơn và một chút hối hận. Tôi yêu cha mẹ mình vô hạn, biết ơn những đêm thức trắng của mẹ khi tôi ốm, biết ơn những giọt mồ hôi của cha trên đồng ruộng để nuôi tôi ăn học. Nhưng tôi cũng cảm thấy hối hận vì đã không ít lần vô tâm, cãi lời cha mẹ, hoặc chỉ đơn giản là chưa dành đủ thời gian để thể hiện tình cảm của mình. Nước mắt tôi đã lăn dài lúc nào không hay, không chỉ riêng tôi mà rất nhiều bạn trong lớp cũng vậy. Đó là những giọt nước mắt của sự thấu hiểu và trưởng thành.
Tiết học ấy không chỉ cung cấp cho chúng tôi kiến thức văn học mà quan trọng hơn, nó đã chạm đến phần sâu thẳm nhất trong trái tim mỗi người, gieo vào lòng chúng tôi hạt giống của sự biết ơn và tình yêu thương gia đình. Sau tiết học đó, tôi cảm thấy mình "lớn" hơn, biết suy nghĩ chín chắn hơn. Tôi hiểu rằng, gia đình là điều thiêng liêng nhất, là bến đỗ bình yên nhất trong cuộc đời.
Tiết học Văn hôm ấy đã trở thành một kỷ niệm đẹp, một dấu ấn không thể phai mờ trong ký ức học trò của tôi. Nó không chỉ là một tiết học, mà là một bài học sâu sắc về nhân cách, về tình người, giúp tôi nhận ra những giá trị đích thực của cuộc sống.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
60745 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
17080 -
15398
-
10822
-
10571
