Viết một truyện kể sáng tạo với đề tài truyện em bé thông minh mô phỏng và có sử dụng yếu tố miêu tả,biểu cảm
Quảng cáo
3 câu trả lời 106
Một buổi chiều mùa hạ, ánh nắng vàng óng ả như mật rót xuống những thửa ruộng lúa đang thì con gái, An đang ngồi vót nan tre dưới bóng cây đa cổ thụ, lòng thiu thiu theo tiếng ve râm ran. Bỗng, một đoàn người ngựa rầm rập đi tới. Đó là quan huyện đi thị sát, oai phong lẫm liệt.
Quan huyện dừng lại trước mặt An, khuôn mặt tròn trịa, đỏ gay vì nắng, nhìn cậu bé bằng ánh mắt đầy dò xét. Lính tráng đứng nghiêm trang, tạo nên một bầu không khí căng thẳng bao trùm cả không gian yên bình.
“Này nhóc, nhà ngươi có biết làm sao để làm cho con trâu kia đẻ ra con nghé mới không?” quan huyện cất giọng oang oang, chỉ tay vào con trâu đang thung thăng gặm cỏ bên đường.
An không hề tỏ ra sợ hãi. Cậu bé đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, và cười tủm tỉm. Nụ cười rạng rỡ, trong trẻo như nắng mai ấy khiến bao nhiêu sự uy nghiêm của quan huyện bỗng chốc tan biến. An nói, giọng nói thanh thoát, nhẹ nhàng như gió thoảng:
“Bẩm quan lớn, việc này thì dễ thôi ạ. Nhưng ngài làm ơn bảo phụ mẫu ngài cởi trần, cầm cày ra ruộng cày giúp nhà con một đường cái đã. Con đang vội đẻ em bé nên không làm được việc nhà nông.”
Quan huyện nghe vậy, tức giận trợn tròn mắt: “Hỗn xược! Cha mẹ ta đường đường là người có học, sao lại ra ruộng cày bừa được?”
An vẫn giữ nụ cười bình thản: “À, bẩm quan lớn, cha mẹ ngài không cày bừa được, thì làm sao con trâu nhà con lại đẻ con nghé được ạ?”
Cả đoàn tùy tùng im phăng phắc, rồi vỡ òa trong tiếng cười khúc khích. Viên quan huyện từ tức giận chuyển sang ngỡ ngàng, rồi khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa thán phục vừa xấu hổ. Ông hiểu ra mình đã bị cậu bé thông minh bẻ lại một cách khéo léo.
Quan huyện không nản lòng. Ngày hôm sau, ông lại cho mời An đến đình làng. Lần này, câu đố hóc búa hơn: “Ngươi hãy làm thịt một con gà, nhưng chỉ được chặt đầu, không được chặt cánh, không được chặt chân, không được xẻ làm đôi, và phải dâng lên ta ăn.”
Mọi người trong làng xì xào, ai nấy đều lo lắng thay cho An. Con gà làm sao có thể làm thịt mà không phạm phải bất cứ điều kiện nào của quan?
An ung dung nhận con gà, đôi mắt sáng long lanh đầy tự tin. Cậu bé nhẹ nhàng vuốt ve con gà, rồi lấy dây lạt buộc chặt hai cánh vào thân, buộc chặt hai chân lại, rồi khéo léo dùng dao cắt tiết. Cậu không hề chặt rời bất cứ bộ phận nào như lời quan dặn, chỉ làm thịt nguyên con.
Khi dâng lên quan huyện, An nói: “Bẩm quan lớn, gà đã làm thịt xong. Con không chặt đầu, không chặt cánh, không chặt chân, không xẻ đôi. Vẫn nguyên vẹn như ngài yêu cầu.”
Viên quan huyện nhìn con gà, lại nhìn An. Ông cười lớn, một nụ cười sảng khoái và chân thành. Lòng ông tràn ngập sự khâm phục trước trí thông minh tuyệt đỉnh của cậu bé.
Quan huyện hiểu rằng, trí tuệ không nằm ở tuổi tác, mà nằm ở sự nhạy bén và tư duy linh hoạt. Từ đó, danh tiếng của An lan xa, và cậu bé trở thành niềm tự hào của cả làng, một minh chứng sống động rằng sự thông minh, lanh lợi là một báu vật vô giá của con người.
Một buổi chiều mùa hạ, ánh nắng vàng óng ả như mật rót xuống những thửa ruộng lúa đang thì con gái, An đang ngồi vót nan tre dưới bóng cây đa cổ thụ, lòng thiu thiu theo tiếng ve râm ran. Bỗng, một đoàn người ngựa rầm rập đi tới. Đó là quan huyện đi thị sát, oai phong lẫm liệt.
Quan huyện dừng lại trước mặt An, khuôn mặt tròn trịa, đỏ gay vì nắng, nhìn cậu bé bằng ánh mắt đầy dò xét. Lính tráng đứng nghiêm trang, tạo nên một bầu không khí căng thẳng bao trùm cả không gian yên bình.
“Này nhóc, nhà ngươi có biết làm sao để làm cho con trâu kia đẻ ra con nghé mới không?” quan huyện cất giọng oang oang, chỉ tay vào con trâu đang thung thăng gặm cỏ bên đường.
An không hề tỏ ra sợ hãi. Cậu bé đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, và cười tủm tỉm. Nụ cười rạng rỡ, trong trẻo như nắng mai ấy khiến bao nhiêu sự uy nghiêm của quan huyện bỗng chốc tan biến. An nói, giọng nói thanh thoát, nhẹ nhàng như gió thoảng:
“Bẩm quan lớn, việc này thì dễ thôi ạ. Nhưng ngài làm ơn bảo phụ mẫu ngài cởi trần, cầm cày ra ruộng cày giúp nhà con một đường cái đã. Con đang vội đẻ em bé nên không làm được việc nhà nông.”
Quan huyện nghe vậy, tức giận trợn tròn mắt: “Hỗn xược! Cha mẹ ta đường đường là người có học, sao lại ra ruộng cày bừa được?”
An vẫn giữ nụ cười bình thản: “À, bẩm quan lớn, cha mẹ ngài không cày bừa được, thì làm sao con trâu nhà con lại đẻ con nghé được ạ?”
Cả đoàn tùy tùng im phăng phắc, rồi vỡ òa trong tiếng cười khúc khích. Viên quan huyện từ tức giận chuyển sang ngỡ ngàng, rồi khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa thán phục vừa xấu hổ. Ông hiểu ra mình đã bị cậu bé thông minh bẻ lại một cách khéo léo.
Quan huyện không nản lòng. Ngày hôm sau, ông lại cho mời An đến đình làng. Lần này, câu đố hóc búa hơn: “Ngươi hãy làm thịt một con gà, nhưng chỉ được chặt đầu, không được chặt cánh, không được chặt chân, không được xẻ làm đôi, và phải dâng lên ta ăn.”
Mọi người trong làng xì xào, ai nấy đều lo lắng thay cho An. Con gà làm sao có thể làm thịt mà không phạm phải bất cứ điều kiện nào của quan?
An ung dung nhận con gà, đôi mắt sáng long lanh đầy tự tin. Cậu bé nhẹ nhàng vuốt ve con gà, rồi lấy dây lạt buộc chặt hai cánh vào thân, buộc chặt hai chân lại, rồi khéo léo dùng dao cắt tiết. Cậu không hề chặt rời bất cứ bộ phận nào như lời quan dặn, chỉ làm thịt nguyên con.
Khi dâng lên quan huyện, An nói: “Bẩm quan lớn, gà đã làm thịt xong. Con không chặt đầu, không chặt cánh, không chặt chân, không xẻ đôi. Vẫn nguyên vẹn như ngài yêu cầu.”
Viên quan huyện nhìn con gà, lại nhìn An. Ông cười lớn, một nụ cười sảng khoái và chân thành. Lòng ông tràn ngập sự khâm phục trước trí thông minh tuyệt đỉnh của cậu bé.
Quan huyện hiểu rằng, trí tuệ không nằm ở tuổi tác, mà nằm ở sự nhạy bén và tư duy linh hoạt. Từ đó, danh tiếng của An lan xa, và cậu bé trở thành niềm tự hào của cả làng, một minh chứng sống động rằng sự thông minh, lanh lợi là một báu vật vô giá của con người.
Ngày xưa, ở một ngôi làng nọ ven sông, có một cậu bé tên là Minh. Minh tuy mới lên mười nhưng nổi tiếng khắp vùng vì sự nhanh trí. Gương mặt cậu sáng bủa, đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn luôn ánh lên sự lanh lợi.
Một năm nọ, vùng quê nghèo rơi vào cảnh mất mùa, lúa vàng héo rũ dưới nắng gắt cháy da thịt. Thế nhưng, viên quan huyện nổi tiếng tham lam vẫn ép dân làng phải nộp một loại sản phẩm "vừa là đá, vừa là hoa, lại phải ăn được" để dâng lên quan trên, nếu không sẽ tịch thu hết trâu bò. Dân làng lo lắng, không khí buồn thảm bao trùm, tiếng than vãn vang vọng cả một góc trời.
Đứng trước cảnh người dân khổ cực, Minh xin cha cho lên gặp quan. Bước vào phủ đường uy nghi nhưng đầy mùi quyền lực, Minh bình tĩnh cúi đầu. Viên quan ngồi trên sập gỗ chạm trổ tinh xảo, bộ râu mép khẽ rung rinh, ánh mắt hách dịch nhìn cậu bé:
-
"Thằng bé oắt con, ngươi có thứ ta cần không mà dám đến đây?"
Minh mỉm cười, giọng nói trong trẻo:
-
"Bẩm quan, thứ quan cần không khó tìm. Nhưng xin quan cho con một bát nước lọc để con 'kích hoạt' bảo vật."
Khi bát nước được bưng ra, Minh rút trong túi vải một nắm muối trắng tinh, hạt nào hạt nấy vuông vức như viên ngọc nhỏ. Cậu thả vào nước, khuấy nhẹ rồi thưa:
-
"Bẩm quan, đây chính là bảo vật. Muối này mỏ từ đá muối sâu trong lòng đất, trắng muốt tựa hoa tuyết trên đỉnh núi, và là gia vị không thể thiếu để ăn mỗi ngày. Thiếu nó, món ngon của quan cũng thành nhạt nhẽo."
Viên quan sững sờ, định quát mắng thì Minh lại tiếp lời:
-
"Hoa muối này chỉ kết tinh khi con người lao động cực nhọc dưới nắng. Nắng càng gắt, hoa càng đẹp. Quan bắt dân nộp hoa muối khi lúa đã cháy khô, chẳng phải quan đang giúp dân bớt khổ vì lúa, để dân tập trung làm muối dâng quan sao?"
Nghe những lời vừa thông minh vừa khéo léo mỉa mai của Minh, viên quan dù tức tối nhưng không thể bắt bẻ. Hắn hiểu rằng nếu ép thêm, tiếng xấu "tham hoa muối hơn mạng người" sẽ đến tai nhà vua. Cuối cùng, quan phải ra lệnh bãi miễn thuế cho làng và thả trâu bò.
Dân làng vỡ òa trong niềm vui sướng. Minh trở về trong vòng tay yêu thương của mọi người. Chiều hôm đó, ánh hoàng hôn buông xuống dòng sông, nhuộm đỏ cả cánh đồng lúa héo. Tuy lúa chưa xanh lại, nhưng trong lòng mỗi người dân đều lấp lánh niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng, như những hạt muối mặn mòi mà Minh đã mang đi xử kiện.
Phân tích yếu tố sáng tạo:-
Yếu tố miêu tả: Tả vẻ ngoài của Minh (mắt đen láy), không khí xóm làng (buồn thảm, nắng gắt), miêu tả hạt muối (vuông vức như ngọc).
-
Yếu tố biểu cảm: Thể hiện sự lo lắng của dân làng, sự hách dịch của viên quan và niềm hạnh phúc tột cùng khi Minh thắng kiện.
-
Nội dung: Giữ nguyên mô-típ dùng trí thông minh để cứu dân làng khỏi sự áp bức của cường hào.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
3633 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
1583 -
1289
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
