Quảng cáo
4 câu trả lời 2224
Bài văn: Cảm xúc về một sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc
Trong cuộc sống, có những sự việc chỉ diễn ra trong khoảnh khắc nhưng lại để lại trong ta những cảm xúc khó quên. Đối với em, kỷ niệm khiến em nhớ mãi chính là lần đầu tiên em đứng trước lớp để thuyết trình trong giờ Ngữ văn. Hôm ấy, khi cô giáo yêu cầu mỗi bạn trình bày suy nghĩ của mình về một đoạn thơ đã học, tim em đập nhanh và tay em run lên vì lo lắng. Em vốn là người ít nói và rất sợ khi phải đứng trước đám đông. Thế nhưng, khi nhìn xuống hàng chục ánh mắt đang hướng về mình, em vừa hồi hộp vừa quyết tâm phải làm thật tốt.
Khi em cất tiếng nói, lúc đầu chỉ là những câu ngập ngừng, nhưng dần dần, em lấy lại được bình tĩnh. Giọng em trở nên rõ ràng hơn, tự tin hơn. Em cảm nhận được từng lời mình nói ra đều được cô và các bạn lắng nghe. Khi bài thuyết trình kết thúc, cả lớp vỗ tay, còn cô giáo mỉm cười khen ngợi. Khoảnh khắc ấy khiến lòng em tràn đầy niềm vui và sự tự hào. Em nhận ra rằng: chỉ cần dám bước qua nỗi sợ, em sẽ khám phá được khả năng của mình lớn hơn rất nhiều so với những gì em nghĩ.
Sự việc ấy đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc. Nó không chỉ giúp em tự tin hơn trong học tập mà còn dạy em bài học quan trọng về lòng can đảm. Từ đó, em không còn sợ hãi mỗi khi phải đứng trước đám đông nữa. Em hiểu rằng, thành công luôn bắt đầu từ việc dám thử, dám vượt qua chính mình. Và có lẽ, kỷ niệm lần ấy sẽ mãi là một dấu ấn đẹp trong hành trình trưởng thành của em.
Trong cuộc đời mỗi người, sẽ có những sự việc, dù lớn hay nhỏ, in hằn trong tâm trí, trở thành một phần ký ức không thể phai mờ. Đối với tôi, sự việc để lại ấn tượng sâu sắc nhất chính là chuyến đi tình nguyện cùng đoàn thanh niên đến một làng chài nghèo ven biển vào mùa hè năm ngoái.
Trước chuyến đi, trong tâm trí tôi, miền Trung là những bãi cát dài nắng gió, đầy khắc nghiệt. Nhưng khi đặt chân đến, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hoang sơ, mộc mạc và sự hiếu khách đến lạ của người dân nơi đây. Cảm xúc đầu tiên của tôi là sự tò mò và một chút háo hức muốn khám phá.
Tuy nhiên, cảm xúc nhanh chóng chuyển thành sự xót xa khi chúng tôi bắt đầu công việc. Cảnh tượng những ngôi nhà xiêu vẹo, cũ kỹ nằm chênh vênh bên bờ biển, những đứa trẻ với làn da cháy nắng, quần áo bạc màu nhưng đôi mắt lại sáng ngời một niềm khao khát được học tập đã khiến trái tim tôi se lại. Chúng tôi mang đến sách vở, quần áo, và một chút bánh kẹo. Món quà không lớn, nhưng phản ứng của bọn trẻ làm tôi rưng rưng: chúng ôm chặt lấy những món đồ như báu vật, miệng nở nụ cười tươi rói, không một chút ngại ngùng.
Tôi ấn tượng mãi với hình ảnh một em bé trai khoảng 7 tuổi, tên Tí, không nói được nhiều nhưng luôn theo sát chúng tôi. Khi chúng tôi sửa lại mái nhà bị tốc do bão, Tí cặm cụi giúp đỡ những việc lặt vặt. Ánh mắt em chất chứa sự kiên cường và nghị lực sống mãnh liệt.
Khi chia tay, cả làng ra tiễn chúng tôi. Cảm xúc lúc đó thật khó tả. Có chút buồn man mác vì phải rời xa nơi này, nhưng trên hết là niềm vui sướng và hạnh phúc vì mình đã làm được điều có ý nghĩa, mang lại dù chỉ là niềm vui nhỏ nhoi cho họ. Chuyến đi đó đã gieo vào lòng tôi một sự biết ơn sâu sắc với cuộc sống đầy đủ mình đang có, và nhắc nhở tôi về trách nhiệm sẻ chia với những mảnh đời kém may mắn hơn.
Sự việc đó không chỉ là một kỷ niệm, mà còn là một bài học nhân văn sâu sắc về lòng nhân ái và giá trị của việc cống hiến. Nó đã thay đổi cách nhìn của tôi về cuộc sống và con người, giúp tôi nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi đến từ những điều giản dị nhất: sự cho đi và nụ cười của những người được giúp đỡ.
Trước chuyến đi, trong tâm trí tôi, miền Trung là những bãi cát dài nắng gió, đầy khắc nghiệt. Nhưng khi đặt chân đến, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hoang sơ, mộc mạc và sự hiếu khách đến lạ của người dân nơi đây. Cảm xúc đầu tiên của tôi là sự tò mò và một chút háo hức muốn khám phá.
Tuy nhiên, cảm xúc nhanh chóng chuyển thành sự xót xa khi chúng tôi bắt đầu công việc. Cảnh tượng những ngôi nhà xiêu vẹo, cũ kỹ nằm chênh vênh bên bờ biển, những đứa trẻ với làn da cháy nắng, quần áo bạc màu nhưng đôi mắt lại sáng ngời một niềm khao khát được học tập đã khiến trái tim tôi se lại. Chúng tôi mang đến sách vở, quần áo, và một chút bánh kẹo. Món quà không lớn, nhưng phản ứng của bọn trẻ làm tôi rưng rưng: chúng ôm chặt lấy những món đồ như báu vật, miệng nở nụ cười tươi rói, không một chút ngại ngùng.
Tôi ấn tượng mãi với hình ảnh một em bé trai khoảng 7 tuổi, tên Tí, không nói được nhiều nhưng luôn theo sát chúng tôi. Khi chúng tôi sửa lại mái nhà bị tốc do bão, Tí cặm cụi giúp đỡ những việc lặt vặt. Ánh mắt em chất chứa sự kiên cường và nghị lực sống mãnh liệt.
Khi chia tay, cả làng ra tiễn chúng tôi. Cảm xúc lúc đó thật khó tả. Có chút buồn man mác vì phải rời xa nơi này, nhưng trên hết là niềm vui sướng và hạnh phúc vì mình đã làm được điều có ý nghĩa, mang lại dù chỉ là niềm vui nhỏ nhoi cho họ. Chuyến đi đó đã gieo vào lòng tôi một sự biết ơn sâu sắc với cuộc sống đầy đủ mình đang có, và nhắc nhở tôi về trách nhiệm sẻ chia với những mảnh đời kém may mắn hơn.
Sự việc đó không chỉ là một kỷ niệm, mà còn là một bài học nhân văn sâu sắc về lòng nhân ái và giá trị của việc cống hiến. Nó đã thay đổi cách nhìn của tôi về cuộc sống và con người, giúp tôi nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi đến từ những điều giản dị nhất: sự cho đi và nụ cười của những người được giúp đỡ.
Cảm ơn
Mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn còn cảm giác bồi hồi về trận mưa đầu mùa năm ngoái. Hôm đó, trời oi bức, những cơn gió hè khẽ lay động những tán lá, khiến không khí trở nên ngột ngạt. Đột nhiên, những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, từng giọt long lanh trên lá, trên mái nhà, tạo thành một âm thanh rì rào, dễ chịu đến lạ thường.
Tôi chạy ra sân, để mưa rơi trên tóc, trên vai, cảm nhận từng cơn gió mát và mùi hương đặc trưng của đất sau cơn mưa. Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi tràn ngập niềm vui và sự bình yên. Mưa không chỉ làm dịu đi cái nóng của mùa hè mà còn khiến mọi lo toan, bộn bề trong cuộc sống như tan biến hết.
Nhìn dòng nước cuốn trôi bụi bẩn trên đường, tôi cảm thấy lòng mình cũng được thanh lọc, nhẹ nhàng hơn. Trận mưa ấy khiến tôi hiểu ra rằng đôi khi những điều giản dị, tự nhiên lại mang đến cho con người những cảm xúc sâu sắc và quý giá nhất. Nó nhắc nhở tôi biết trân trọng những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa trong cuộc sống.
Khi nhớ lại, tôi vẫn mỉm cười vì niềm vui giản dị ấy, và luôn mong có thêm nhiều dịp được hòa mình cùng thiên nhiên để tận hưởng những cảm xúc tinh khiết như thế. Trận mưa đầu mùa ấy thực sự đã để lại trong tôi một ấn tượng khó phai, vừa nhẹ nhàng, vừa sâu lắng, khiến tôi luôn nhớ mãi.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
74782 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
61046 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
53894 -
53022
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
40500 -
40009
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
37794 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34564
