Quảng cáo
3 câu trả lời 86
Bài văn: Một kỉ niệm đẹp với người thân yêu
Trong rất nhiều kỉ niệm của tuổi thơ, điều khiến em nhớ mãi chính là buổi chiều em được bà dắt đi thả diều trên đê làng. Hôm ấy trời trong xanh, gió thổi nhẹ làm những tán tre xào xạc. Bà nắm tay em, từng bước chậm rãi nhưng ấm áp vô cùng. Con diều giấy mà bà tự làm cho em có hình con chim bồ câu trắng, cánh mỏng nhưng bay rất cao khi gặp gió.
Em còn nhớ cảm giác hạnh phúc khi sợi dây diều căng lên, con diều chao nhẹ rồi vút thẳng lên bầu trời. Em chạy *** ton phía trước, bà vừa cười vừa đi phía sau giữ dây cho chắc. Khuôn mặt bà hồng lên trong nắng chiều, đôi mắt hiền từ nhìn theo con diều như đang gửi gắm cả tình yêu thương vào đó. Những tiếng cười vang lên giữa cánh đồng rộng khiến em cảm thấy mình là đứa trẻ may mắn nhất thế gian.
Buổi chiều hôm ấy không có gì lớn lao, nhưng là một kỉ niệm đẹp mà em luôn mang theo trong tim. Mỗi khi nhìn thấy cánh diều bay, em lại nhớ đến bàn tay bà ấm áp, giọng nói dịu dàng và tình thương vô bờ bến mà bà dành cho em. Chính những khoảnh khắc bình dị ấy đã nuôi dưỡng tuổi thơ em, khiến em nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là được ở bên những người mình yêu thương.
Kỉ niệm với người thân yêu
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đặc biệt khiến ta nhớ mãi. Đối với tôi, kỉ niệm đẹp nhất là buổi chiều mùa hè năm ấy, khi tôi cùng bà ngoại đi dạo trên con đường làng rợp bóng tre.
Hôm đó trời trong xanh, những tia nắng len qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đường. Tôi nắm tay bà, bước đi chậm rãi. Bà kể cho tôi nghe những câu chuyện ngày xưa: chuyện thời bà còn nhỏ phải lội bộ đến trường, chuyện những mùa gặt rộn ràng tiếng cười của cả xóm. Giọng bà trầm ấm, mộc mạc, khiến tôi cứ lặng im lắng nghe như sợ bỏ lỡ điều gì.
Đi tới cuối con đường, bà bỗng dừng lại hái cho tôi một bông hoa dại màu tím. “Giữ lấy làm kỉ niệm, sau này lớn lên cháu sẽ nhớ hôm nay,” bà cười hiền từ. Tôi nâng niu bông hoa nhỏ bé mà thấy lòng mình ấm lạ.
Đã nhiều năm trôi qua, mỗi lần nhớ lại kỉ niệm ấy, tôi vẫn thấy rõ nụ cười của bà dưới ánh nắng chiều, vẫn nghe đâu đây tiếng tre xào xạc như gọi về một thời bình yên. Kỉ niệm với bà không chỉ là một buổi dạo chơi, mà còn là món quà yêu thương, là điều nhắc nhở tôi luôn trân trọng những người thân bên cạnh mình.
Kỉ niệm với người thân yêu
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đặc biệt khiến ta nhớ mãi. Đối với tôi, kỉ niệm đẹp nhất là buổi chiều mùa hè năm ấy, khi tôi cùng bà ngoại đi dạo trên con đường làng rợp bóng tre.
Hôm đó trời trong xanh, những tia nắng len qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đường. Tôi nắm tay bà, bước đi chậm rãi. Bà kể cho tôi nghe những câu chuyện ngày xưa: chuyện thời bà còn nhỏ phải lội bộ đến trường, chuyện những mùa gặt rộn ràng tiếng cười của cả xóm. Giọng bà trầm ấm, mộc mạc, khiến tôi cứ lặng im lắng nghe như sợ bỏ lỡ điều gì.
Đi tới cuối con đường, bà bỗng dừng lại hái cho tôi một bông hoa dại màu tím. “Giữ lấy làm kỉ niệm, sau này lớn lên cháu sẽ nhớ hôm nay,” bà cười hiền từ. Tôi nâng niu bông hoa nhỏ bé mà thấy lòng mình ấm lạ.
Đã nhiều năm trôi qua, mỗi lần nhớ lại kỉ niệm ấy, tôi vẫn thấy rõ nụ cười của bà dưới ánh nắng chiều, vẫn nghe đâu đây tiếng tre xào xạc như gọi về một thời bình yên. Kỉ niệm với bà không chỉ là một buổi dạo chơi, mà còn là món quà yêu thương, là điều nhắc nhở tôi luôn trân trọng những người thân bên cạnh mình.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
74782 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
61046 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
53894 -
53022
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
40500 -
40009
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
37794 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34564
