Quảng cáo
3 câu trả lời 88
Bài văn biểu cảm về một sự việc
Có những sự việc xảy ra rất bình thường trong cuộc sống nhưng lại để lại trong ta nhiều cảm xúc đẹp. Em vẫn nhớ mãi một buổi chiều khi em tan học về và chứng kiến một cảnh tượng khiến em cảm động đến nao lòng.
Hôm ấy, trời đổ mưa nhẹ, con đường trước cổng trường trở nên trơn trượt. Một bạn nhỏ lớp dưới đạp xe về, có lẽ vì vội nên bạn không để ý và bị trượt ngã. Chiếc cặp rơi xuống đất, sách vở văng ra và đôi mắt bạn đỏ hoe vì đau và sợ hãi. Em đứng khựng lại, cảm thấy tim mình thắt lại. Nhưng điều khiến em xúc động nhất là ngay lập tức có hai bạn học sinh lớn hơn chạy đến. Một bạn đỡ bạn nhỏ đứng dậy, phủi sạch lớp bụi trên áo; bạn còn lại thì giúp nhặt từng quyển sách, sắp xếp lại gọn gàng. Mặc dù trời đang mưa, cả ba đều ướt nhưng không ai tỏ ra khó chịu, chỉ có những nụ cười động viên nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc ấy làm em cảm thấy ấm áp lạ thường. Giữa cuộc sống đôi khi vội vã và lạnh lùng, thật may mắn khi chúng ta vẫn bắt gặp những hành động đẹp xuất phát từ lòng tốt. Em chợt hiểu rằng sự tử tế không cần phải là điều gì lớn lao; chỉ một hành động nhỏ đúng lúc cũng có thể làm sáng bừng cả một ngày dài u ám. Từ sự việc ấy, em tự nhắc mình phải biết quan tâm và sẵn sàng giúp đỡ người khác, bởi lòng tốt luôn có sức lan tỏa mạnh mẽ.
Bài văn biểu cảm về một lần mắc lỗi
Có những khoảnh khắc trong đời khiến ta nhớ mãi, không phải vì chúng đẹp đẽ, mà vì chúng dạy ta trưởng thành. Lần tôi mắc lỗi với mẹ hôm ấy chính là một kỷ niệm như thế—đau lòng nhưng đáng để suy ngẫm.
Hôm đó, vì mải chơi nên tôi quên làm bài tập và còn nói dối rằng mình đã làm xong. Khi cô giáo gọi kiểm tra, tôi đứng trước lớp, tay run run, tim đập mạnh. Giây phút cô nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi lại, tôi biết mình không thể tiếp tục che giấu. Tôi cúi đầu, lí nhí thừa nhận lỗi. Sự thất vọng trong mắt cô như một nhát dao khiến tôi thấy xấu hổ vô cùng.
Về đến nhà, tôi còn chưa kịp cởi cặp thì mẹ đã hỏi:
“Con làm bài chưa? Hôm nay ở lớp thế nào?”
Ánh mắt hiền của mẹ khiến tôi càng day dứt. Tôi im lặng rất lâu rồi bật khóc, thú nhận tất cả. Mẹ không la mắng, chỉ thở dài. Nhưng chính sự im lặng ấy lại làm tôi đau hơn bất cứ lời trách móc nào. Tôi nhận ra mình đã phụ lòng tin của mẹ—người luôn dõi theo từng bước đi của tôi.
Tối hôm đó, khi mẹ khẽ đặt tay lên vai và nói: “Sai thì sửa, quan trọng là con biết mình đã sai,” tôi thấy lòng nhẹ đi nhưng cũng thấy nhói đau. Lời nói ấy như một sự bao dung âm thầm mà sâu sắc, khiến tôi tự hứa sẽ không bao giờ để mẹ buồn vì mình thêm nữa.
Lần mắc lỗi ấy trở thành một dấu mốc để tôi học cách trung thực và có trách nhiệm hơn. Nó khiến tôi hiểu rằng tình thương của mẹ không phải là chiếc ô để tôi vô tư mắc sai lầm, mà là ánh sáng soi đường để tôi không lạc lối. Dù đã qua lâu rồi nhưng mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy bồi hồi và biết ơn vì nhờ lần vấp ngã ấy, tôi mới biết quý trọng niềm tin của những người yêu thương mình.
Trong cuộc đời mỗi người, có những sự việc dù nhỏ nhặt, bình dị nhưng lại gieo vào lòng ta những cảm xúc khó quên, trở thành kỷ niệm đẹp theo ta mãi mãi. Đối với tôi, sự việc cả nhà quây quần gói bánh chưng vào chiều 30 Tết năm ấy là một ký ức như vậy.
Đó là một chiều cuối năm, trời se se lạnh, mưa phùn lất phất bay. Căn nhà nhỏ của tôi ấm áp lạ thường bởi bếp lửa hồng và tiếng cười nói rộn ràng của cả gia đình. Bố tôi bày biện mọi thứ ra giữa nhà: nào là lá dong xanh mướt, gạo nếp cái hoa vàng đã ngâm kỹ, đỗ xanh đãi vỏ, thịt ba chỉ tẩm ướp tiêu hành thơm phức. Đây là nghi thức đón Tết truyền thống mà gia đình tôi luôn giữ gìn.
Tôi ngồi bên cạnh mẹ, chăm chú nhìn đôi bàn tay khéo léo của bà. Từng chiếc lá được lau sạch, xếp gọn gàng vào khuôn, rồi đến lớp gạo, lớp đỗ, miếng thịt, và cuối cùng lại phủ một lớp gạo bên trên. Mẹ dạy tôi cách gói, cách buộc dây lạt sao cho vuông vắn, chặt tay để bánh khi luộc xong được rền, ngon. Mặc dù tôi gói còn vụng về, cái bánh méo mó, nhưng tiếng cười giòn tan của bố, lời động viên của mẹ khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sự việc gói bánh chưng này mang lại cho tôi nhiều hơn là chỉ niềm vui chuẩn bị Tết. Nó là biểu tượng của sự sum vầy, đoàn tụ. Giữa bộn bề cuộc sống, khoảnh khắc cả gia đình cùng chung tay làm một việc ý nghĩa, cùng chia sẻ công việc và trò chuyện đã sưởi ấm tâm hồn tôi. Hình ảnh bố mẹ kiên nhẫn chỉ bảo tôi gói bánh đã gieo vào lòng tôi cảm giác bình yên, an toàn nhất. Tôi cảm nhận được tình thương yêu vô bờ bến, sự gắn kết thiêng liêng của hai tiếng "gia đình".
Khi những chiếc bánh được xếp vào nồi lớn, lửa reo tí tách suốt đêm, tôi ngồi bên bếp lửa, cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm, thanh thản. Tình cảm gia đình, những giá trị truyền thống cứ thế thấm đẫm vào tâm hồn non trẻ của tôi.
Sự việc gói bánh chưng chiều 30 Tết năm ấy đã trở thành một kỷ niệm đẹp đẽ, là một nốt trầm ấm áp trong bản nhạc cuộc sống của tôi. Nó nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của gia đình, về việc trân trọng những khoảnh khắc giản dị mà thiêng liêng bên những người thân yêu. Đó mãi là ký ức tôi ghi nhớ và ấp ủ suốt đời.
Quảng cáo
Bạn cần hỏi gì?
Câu hỏi hot cùng chủ đề
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
74782 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
61046 -
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
53894 -
53022
-
Đã trả lời bởi chuyên gia
40500 -
40009
-
Hỏi từ APP VIETJACK
Đã trả lời bởi chuyên gia
37794 -
Đã trả lời bởi chuyên gia
34564
